"Kiều Kiều, ông ta nói gì?" Thấy Cố Kiều Niệm cúp điện thoại, Chu Chu vội vàng hỏi. “Ông ta nói chị được ông ta nhặt ở ven đường.” Cố Kiều Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó bình tĩnh nói, “Chị không tin, tóm lại, chỉ cần một ngày ông ta không nói cho chị biết ông ta bắt cóc chị từ đâu thì đừng hòng được sống yên ổn.” "Đợi đợt sóng gió này qua đi, em sẽ đưa chị tới đồn cảnh sát giám định ADN đối chiếu hộ khẩu.” Hiện giờ, mỗi một động thái của Cố Kiều Niệm đều có thể dẫn đến một làn sóng thảo luận sôi nổi. Cô không muốn làm lớn chuyện tìm kiếm người thân. “Ừ.” Cố Kiều Niệm đáp lời. Cố Kiều Niệm cũng lo lắng về vấn đề tìm kiếm người thân. Nếu sau khi lấy máu giám định ADN mà không tìm được người phù hợp trong ngân hàng máu. Vậy thì có hai trường hợp. Một là lúc đó Cố Thiến Thiến không nói dối, cha mẹ cô thực sự đã bị Cố Đức Hạo và Trương Ngọc Mai giết hại. Có một trường hợp khác cũng tàn nhẫn không kém. Cha mẹ cô... không đi tìm cô. Dù kết quả có là trường hợp nào đi nữa thì cũng khiến người ta đau lòng. "Chị đã nói gì với tổng giám đốc Kim vậy? Sao ông ta lại đưa chị ra ngoài lịch sự như thế?” Chu Chu hỏi. "Chỉ là cho ông ta biết chị không phải là người dễ chơi, nếu dây vào chị, ông ta sẽ vướng vào rắc rối không thể thoát ra được.” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói, "Những kẻ kinh doanh ở biên giới pháp luật, không hẳn là phạm pháp mà cũng chẳng phải là tuân thủ đúng pháp luật như bọn họ sợ nhất là rắc rối.” Trong lòng cô biết rõ. Loại người bò từ tầng đáy xã hội lên như Kim Thịnh đều là những kẻ lõi đời. Không đời nào những lời cô nói có thể cảm hoá ông ta. Nhưng những phóng viên bên ngoài câu lạc bộ, còn cả sự đe dọa của cô lại khiến ông ta sợ hãi. "Vậy là chuông báo động được bỏ rồi ạ?" Cố Kiều Niệm không nói gì. Trên thế giới này, không chỉ có một con ruồi là Kim Thịnh. Dĩ nhiên. Cô cũng không nghĩ rằng sẽ chỉ bóp chết một con ruồi Kim Thịnh này. Những kẻ đã hại cô trước đây. Một kẻ cô cũng không định bỏ qua. “Chu Chu, người mấy hôm trước chị nhờ em tìm hộ, em tìm được chưa?” Cố Kiều Niệm hỏi. "Tìm được rồi… Đàn anh tìm người giúp em nói là trong nhà người kia xảy ra chuyện, kỳ thi tốt nghiệp cũng không đến trường.” "Chị biết, em cho chị số của anh ta là được.” So với sự phồn hoa và tráng lệ ở trung tâm thành phố. Những xóm huyện ở ngoại thành với những bó dây điện chằng chịt, hoang tàn, quanh năm nồng nặc mùi ẩm mốc. Cậu trai mặt mũi sưng tím kéo lê cái chân bị thương, bước xuống xe với vẻ mặt chết lặng. Trong lòng cậu còn ôm một khung ảnh. Mơ hồ thấy được đó là bức ảnh đen trắng của một cô gái trẻ và xinh đẹp. Những người xuống xe cùng cậu nhìn thấy cậu ôm một tấm di ảnh như thế đều lũ lượt né đi. Từ Lâm dường như không nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của người khác. Lê cái chân bị thương, chậm rãi di chuyển trên đường. Cuối cùng cũng chậm rì rì về đến nhà. Hàng xóm thấy cậu bị thương nặng như thế, vội vàng chạy qua: "Từ Lâm, cháu lại chạy tới tìm đám cặn bã kia tính sổ à? Ôi trời ạ, sao lại bị thương nặng thế này! Nghe dì đi, chúng ta không chọc nổi đám người đó đâu, cháu chôn cất em gái cháu đàng hoàng, sau đó quay lại trường học đi, sau này thành đạt rồi báo thù cho em cháu sau!” Từ Lâm không nói gì, cậu chết lặng mở cửa đi vào nhà. Dì hàng xóm lắc đầu thở dài rồi đi về. Trong căn nhà nhỏ mù mờ. Từ Lâm đặt tấm di ảnh của em gái mình xuống, ngồi trên băng ghế nhìn cô bé một lúc, đoạn mới chậm rãi chuyển sự chú ý vào hai thùng xăng ở góc phòng khách. Thành đạt? Liệu một đứa trẻ mồ côi như cậu có thể thành đạt chỉ bằng việc học hành không? Đúng là chuyện cười mà. Nhưng… Cậu vẫn còn cách để đòi lại công bằng cho em gái mình. Dù có phải trả bất cứ giá nào, cậu cũng phải cho mọi người biết rằng, chính đám cặn bã đó đã hại chết em gái cậu! Đúng vào lúc này. Chuông điện thoại của Từ Lâm vang lên. Cậu liếc qua, là một dãy số lạ. Từ sau khi em gái chết, Từ Lâm vẫn luôn tìm kiếm nhân chứng, muốn minh oan cho em gái mình, thấy số lạ, cậu tưởng có người cung cấp manh mối gọi đến, lập tức bắt máy. "Alo, tôi là Từ Lâm, đằng đó có manh mối gì sao?” "Không." Bên kia điện thoại truyền đến một giọng rất dễ nghe. Nhưng bây giờ dù có là tiếng trời Từ Lâm cũng không nghe vào, chỉ muốn nghe thấy câu, đúng vậy, tôi có manh mối! “Không có manh mối, cô gọi cho tôi làm gì?” Cảm xúc của Từ Lâm cuối cùng cũng bùng nổ. “Tôi biết cậu muốn báo thù cho em gái mình.” Người bên kia điện thoại bình thản nói, “Nhưng nếu cậu muốn dùng cách tưới xăng lên mình rồi tự thiêu ở nơi công cộng, tôi khuyên cậu nên nghĩ lại, người có thể một tay che trời, dù cậu có chết như thế, gã vẫn sẽ có thể che đậy kín như bưng. Trong mắt mọi người, dưới bầu trời này chỉ có thêm một kẻ vô trách nhiệm, không biết quý trọng tính mạng mình, tự thiêu sống để lại ám ảnh tâm lý cho người khác mà thôi.” "Cô là ai? Sao cô biết tôi sẽ tự thiêu?" Từ Lâm đứng phắt dậy, chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Bên ngoài không có gì hết. Cố Kiều Niệm tập nhảy cả buổi chiều, về nhà tắm rửa xong rồi gọi điện cho Từ Lâm. Em gái của Từ Lâm và cậu ta là anh em sinh đôi. Bố mẹ họ đã qua đời mấy năm trước do một vụ tai nạn. Hai anh em nương tựa vào nhau, chăm sóc nhau trưởng thành. Sau khi lên đại học, Từ Lâm học lập trình, em gái của anh thi đỗ một học viện múa, vào sinh nhật năm ngoái của Từ Lâm, cô bé muốn tặng cậu một chiếc máy tính được trang bị tốt, suy nghĩ không cẩn thận thế nào lại đi làm người mẫu 2D bán thời gian. Một tháng trước, Từ Lâm nhận được một cuộc gọi, nói rằng em gái cậu đã chết vì chơi ma tuý quá liều. Đến khi cậu chạy tới, thi thể đã được thiêu huỷ. Từ Lâm không tin em gái mình sẽ dùng ma túy, vì vậy cậu đã hack vào camera khách sạn nơi cô bé xảy ra chuyện, phát hiện đêm cô bé chết, cô bị mấy gã doanh nhân giàu có nổi tiếng ở nơi này kéo vào phòng trong khách sạn, sáng sớm, vài tên doanh nhân giàu có hoảng sợ chạy ra khỏi phòng. Không lâu sau, em gái của cậu cũng được nâng ra ngoài. Mặc dù trong video chỉ nhìn thấy một cánh tay của cô bé, nhưng vết thương trên cánh tay đó nhìn vô cùng khinh khủng khiến Từ Lâm muốn phát điên. Từ Lâm biết đêm đó em gái mình đã phải trải qua những gì, cậu muốn đòi lại công bằng cho em gái. Nhưng, cậu chỉ là một thằng nhóc mồ côi không nơi nương tựa thì có thể làm được gì chứ, mỗi lần đi lên án bọn chúng là một lần bị đánh cho bầm dập… Cuối cùng, đi đến bờ vực của sự tuyệt vọng, Từ Lâm đã chọn cách tự thiêu ở trước cửa công ty của một trong những gã doanh nhân giàu có. Cậu nghĩ cái chết của mình có thể khiến mọi người chú ý đến cái chết thảm thiết của em gái mình. Tuy nhiên, thực tế lại không phải như vậy. Cố Kiều Niệm đã chính tai nghe thấy đám người đó coi câu chuyện của Từ Lâm và em gái cậu như một trò đùa trên bàn ăn. “Cậu muốn báo thù, tôi có thể giúp cậu.” Cố Kiều Niệm nghiêm túc nói. "Giúp thế nào? Chỉ cần tôi có thể báo thù, cô muốn gì tôi cũng sẽ cho cô!" Từ Lâm dứt khoát nói. “Tôi có bằng chứng về tội ác của bọn họ.” Cố Kiều Niệm nói. Từ Lâm ủ rũ cười khổ: "Vô dụng thôi, không thể gửi ra ngoài được!” Cố Kiều Niệm mỉm cười, "Từ Lâm, cậu biết cái gì gọi là chó cắn chó không?" Từ Lâm giật mình: "Chó cắn chó?" "Những người như bọn chúng đã hình thành một mạng lưới quan hệ, cậu không thể gửi bất cứ thứ gì ra ngoài là vì mạng lưới này kín mít không thứ gì có thể lọt qua, nếu cậu chọc thủng mạng lưới này, chẳng phải cái gì cũng đều có thể lọt vào sao?” Cố Kiều Niệm chậm rãi nói. Kiếp trước, ở trước mặt cô, đám người đàn ông đó vì muốn chứng tỏ mình giỏi hơn kẻ khác. Chuyện gì cũng đều nói cho cô biết. Cố Kiều Niệm biết rất rõ đâu là nhược điểm trí mạng của đám doanh nhân giàu có đó. Sao một người bị hại như Từ Lâm lại có thể chết được chứ? Lần này, đến lượt bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]