“Tôi… tôi chỉ đánh nó một cái, tôi không làm gì cả…" Vẻ mặt Dương Tuyết mờ mịt.
Cố Đức Hạo giậm chân, lòng nóng như lửa đốt mà rời khỏi bệnh viện, đi thẳng về nhà.
"Bác sĩ, mặt của con gái tôi có thể tốt trở lại không? Sẽ không bị hủy đúng không?"
Cố Đức Hạo vừa mới bước chân vào cửa nhà thì đã nghe được giọng nói của Trương Ngọc Mai.
Ông ta vội vàng xông tới, đẩy những người vây quanh ở trước mặt Cố Kiều Niệm ra, lúc thấy được nửa bên mặt bị sưng đỏ của Cố Kiều Niệm, trong đầu vang lên một tiếng "ầm", hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngồi liệt trên mặt đất.
"Sưng đỏ là do dị ứng với kim loại, hơn nữa người đánh cô ấy ra tay quá độc ác, thế nên mới bị như vậy." Bác sĩ trầm giọng nói.
Hai vợ chồng Cố Đức Hạo nghe nói khuôn mặt sẽ không bị hủy thì đều thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng sao chỉ bị tát một cái mà nó lại bị dị ứng kim loại?" Cố Đức Hạo không hiểu hỏi.
"Ông đi hỏi người đã đánh cô ấy đi, tôi không biết." Rõ ràng là bác sĩ không thể chịu nổi việc Cố Kiều Niệm bị đánh thành như vậy, tức giận trả lời.
"Có phải là do những chiếc nhẫn mà chị Dương đeo trên tay gây ra hay không?" Chu Chu đứng ở bên cạnh Cố Kiều Niệm mở miệng nói.
"Vậy chắc chắn là đúng rồi, trên tay của đồ đê tiện kia đeo không biết bao nhiêu nhẫn, trong đó cũng có đồ ông tặng, đúng không?" Trương Ngọc Mai hung dữ hỏi.
"Có thể đừng làm loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918266/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.