Cả người Dương Tuyết đều đang phát run, ở trong mắt của bà ta Cố Kiều Niệm bây giờ còn đáng sợ hơn so với Trương Ngọc Mai.
“Bà nói xem, nếu bà ngoan ngoãn nghe lời của tôi mà rời khỏi cha tôi thì tốt bao nhiêu, ít nhiều gì cũng có thể kiếm được bộn tiền.” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Bây giờ thì tốt rồi, tiền bà không thể kiếm được, sau này mẹ tôi nhất định sẽ điên cuồng trả thù bà, cho dù bà không chết thì cũng sẽ phải mất đi vài lớp da, nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đáng sợ, nhân lúc dưỡng thương, bà nên suy nghĩ thật kỹ về cách để ứng phó đi.”
...
Làm xong thủ tục nằm viện giúp Dương Tuyết, Cố Kiều Niệm đã tìm được Trương Ngọc Mai đang lo lắng không yên.
“Thế nào?” Nhìn thấy Cố Kiều Niệm, Trương Ngọc Mai lập tức hỏi, sợ Dương Tuyết thật sự đã bị mình đánh chết.
“Bị thương không nặng.” Cố Kiều Niệm trả lời: “Nhưng mà hình như bà ta không phục lắm, con sợ bà ta sẽ báo cảnh sát.”
“Bà ta sẽ không làm thế đâu, mấy năm nay bà ta đã làm ra bao nhiêu chuyện thâm hiểm độc ác, chỉ cần nói ra một chuyện thôi cũng có thể khiến bà ta ngồi tù mục xương rồi! Bà ta dám báo cảnh sát bắt mẹ thì mẹ sẽ vạch trần bà ta!” Trương Ngọc Mai cười lạnh nói.
“Vậy thì tốt.” Dường như Cố Kiều Niệm thở dài một hơi: “Mẹ cũng đừng tức giận.”
Trương Ngọc Mai nhìn Cố Kiều Niệm.
Ánh mắt của bà ta không có sự chán ghét giống như lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-thu-cua-anh-hau-trung-sinh/918264/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.