“Tiểu Bạch, lại đây dập đầu ba cái với ba đi, xong rồi ba mua pate cho con”
Tôi: “……”
9
Cuối cùng tôi vẫn chịu không nổi nhiệt tình của Tần Viện, bị giữ lại ăn tối.
Trên bàn cơm.
Cố Nhạn Chu đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Tần Viện: “Mẹ, gọi điện báo cho mẹ của Bạch Trăn Trăn nữa”
Tần Viện gật đầu: “À đúng rồi, giữ Trăn Trăn lại ăn cơm như vậy, đúng là không quá lễ phép”
Bà ấy lấy điện thoại ra: “Trăn Trăn à, số điện thoại của mẹ con là bao nhiêu để dì gọi cho bà ấy một chút”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu ạ, mẹ con bộn bề công việc, không có quản con”
Tần Viện không đồng ý nói: “Làm gì có mẹ nào mà không quan tâm con mình, không được, dì phải gọi một cái”
Tôi không biết làm sao, chỉ có thể đọc số điện thoại Hứa Tinh cho bà ấy.
Y như dự kiến, bà ấy gọi mấy lần cũng không gọi được.
Cố Nhạn Chu nhíu mày, không khách khí nói: “Mẹ cậu không có mắt nhìn à?”
“Cho dù có không quan tâm cậu nhưng sao điện thoại cũng gọi không được?”
Tôi ngẩn ra trong chớp mắt.
Người có năng lực xuất chúng như bà ấy, làm sao mà không có mắt nhìn được……
Nói cho cùng, chẳng qua là không đặt tôi trong lòng mà thôi.
Tần Viện liếc Cố Nhạn Chu một cái: “Nói bậy cái gì đó?”
Bà ấy gắp đồ ăn vào chén tôi, dịu dàng nói: “Chắc mẹ con đang có việc bận, không nghe được, chắc tí nữa sẽ gọi lại thôi, nào, ăn nhiều một chút”
Mũi tôi bất giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-bao-doi-cua-toi/4160814/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.