Màn đêm buông xuống, đám người Doãn Manh cũng đã giày vò xong trở về túc xá đâu vào đấy. Người bận chuồn đi chơi với bạn trai - Chu Khả Tâm cũng đã trở về: "Ồ! Các chị em đều ở đây à!" Chu Khả Tâm là một cô gái nhỏ tóc dài uốn quăn phong cách rất tây, rất biết ăn mặc, coi như là người xinh đẹp nhất cả ký túc xá: "Tớ nói với các cậu chuyện này, soái ca Lâm Kha trong đội bóng rỗ mà Tô Lâm đã từng nói đó đang ở dưới lầu ngây ngô đấy. Tớ đi ngang qua còn chạy tới bắt chuyện với tớ! Có phải dáng dấp của chị đây rất xinh đẹp hay không ah!" Nói xong cô nàng tự luyến hất mặt lên. Tô Lâm ăn tôm cay cũng không đủ, trở về còn gặm bánh bích quy, nghe xong lời này liếc mắt xem thường: "Xem cậu tự luyến kìa, cũng không biết họ gì, Lâm Kha đó là bạn trai Manh Manh......" Tay Doãn Manh dán mặt nạ run lên, xưng hô "bạn trai Manh Manh" này sao lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy vậy...... Một câu này khơi lên lòng bát quái của Chu Khả Tâm: "Tớ nhổ vào! Thiệt hay giả?" "So với trân châu còn thật hơn......" Khang Dương trêu ghẹo nói, "Chiến tranh lạnh đến bây giờ mới vừa hòa hảo......." "Các chị cao trung của tớ còn nói muốn theo đuổi đó, kết quả thì ra trai đẹp Lâm Kha đã có chủ ah! Chủ này còn đang ở trong ký túc xá của chúng ta! Doãn Manh, cậu đúng là thâm tàng bất lộ ah! Khai giảng mới bao lâu đã thu vào tay rồi!" Chu Khả Tâm nói xong quan sát Doãn Manh từ trên xuống dưới một cái, thấy cô mặc cái váy vịt Tiểu Hoàng, tóc tùy tiện cột lên, mặt mộc không trang điểm nếu không có mặt nạ trên mặt, hình tượng bình thường trừ da trắng mắt tròn một chút ra, cũng không có ưu điểm gì khác, sao lại tóm được hot boy đẹp trai cấp độ đó vào tay vậy? Doãn Manh ho khan hai cái: "Bạn học cao trung, bạn học cao trung. Cùng lớp mà thôi." Sau đó Khang Dương dùng giọng nói phong phú miêu tả lại sự kiện tôm cay một lần. Chu Khả Tâm híp đôi mắt một cái, hoàn toàn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, suy xét một chút, đám nữ sinh bọn họ cùng huấn luyện quân sự nửa tháng, duy chỉ có con nhóc Doãn Manh này, một câu tình sử cũng không công bố ra bên ngoài. Rõ ràng gây gổ với bạn trai, nhưng lại bình chân như vại thoải mái nhàn nhã, ngay cả bạn cùng phòng bọn họ hôm nay mới biết cô ấy quả thật có bạn trai sống sờ sờ ra đó. Nếu không phải Lâm Kha đi tìm, cô hoàn toàn tin tưởng Doãn Manh có thể thích ứng trong mọi tình cảnh đến cuối kỳ luôn...... Không sai. Doãn Manh quả thật có thể. Chuyện chiến tranh lạnh này lâu hơn ai khác, Lâm Kha hoàn toàn không phải là đối thủ của Doãn Manh. Đối mặt Lâm Kha, Doãn Manh gần như hoàn toàn có thể phát huy tính tình ba phần vô lý khuấy đến mười phần, chớ nói chi là ngọn nguồn gây gổ, vốn chính là Lâm Kha quản quá nhiều dẫn tới Doãn Manh bắn ngược. Đáng tiếc giữa tình nhân nào có đúng sai, chuyện tình cảm, từ trước đến giờ đều không phải lấy cân ra đo là có thể đo ra mấy cân mấy lượng. Vì thế, chuyện này đại khái cứ như vậy chấm dứt. Mặc dù quá trình cụ thể như thế nào Tô Lâm cũng không biết, nhưng lấy số lần Lâm Kha xuất hiện vào ngày hôm sau ra nói. Nhìn qua, ký túc xá bọn họ có thêm một lao động miễn phí. Lâm Kha hoàn toàn không giống bạn trai học trưởng mới thần long thấy đuôi không thấy đầu của Chu Khả Tâm, buổi sáng mua cơm, buổi chiều lấy nước, được xưng tụng là nhị thập tứ hiếu cũng không quá đáng. Cũng không biết cậu ta đã làm thế nào, cuối cùng phần lớn các tiết học tự chọn công khai của Doãn Manh đã cùng cậu ta chọn lại với nhau một lần nữa. Lúc này Doãn Manh ngược lại có chút giống như chấp nhận, không có phản ứng quá kịch liệt, liếc mắt cho xong việc. Tô Lâm không sờ được đầu mối, Khang Dương mà có bạn trai bậc này quả thật đều phải ghen tỵ chết rồi. Một nam sinh có thể làm được loại trình độ này, quả thật đủ để cảm động mẹ tổ quốc rồi. Con nhóc Doãn Manh này sinh ở trong phúc mà chẳng biết lại còn ghét bỏ người ta dục vọng khống chế quá mạnh? Ngất! Bạn trai cô có thể rót cho cô ly nước cô đã A Di Đà Phật rồi! Cũng không biết có phải là bởi vì Doãn Manh treo ngược Lâm Kha đến quá lợi hại hay không, tên này đột phá hoàn toàn biến thành bạn của các bạn cùng phòng của Doãn Manh, làm cái gì cũng không quên mang một ít đồ ăn vặt tới đây cho bọn họ để bịt mồm, hơn nữa lớn lên đẹp trai tính tình tốt, độ thiện cảm quả thực là biến đổi đa dạng phong phú. Làm vô cùng hoàn mỹ, khiến Doãn Manh hoàn toàn không thể bắt bẻ. Đến nỗi Lâm Kha đề xuất đưa Doãn Manh đi gặp các bạn học đại học của cậu ta, bọn họ đều không có ý cự tuyệt, chỉ đành phải đồng ý. Lại không nghĩ rằng vừa về ký túc xá tin tức này quả thật giống như là cơn gió lốc, một mạch thổi lan cả ký túc xá. Tô Lâm, Khang Dương và Chu Khả Tâm được gọi là tích cực, có bạn trai rồi cũng không ngừng trang điểm ăn mặc chỉ đợi ra trận gặt hái. "Chu Khả Tâm không phải cậu có bạn trai rồi à......" Chu Khả Tâm vung bàn tay trắng nõn lên: "Không có. Tên đê tiện kia, đi xem phim còn để tớ mời khách. Vứt rồi." Doãn Manh:...... Khó chơi quá cô ╮(╯▽╰)╭~ "Cho nên nói các cậu tích cực như vậy làm gì?" Doãn Manh buồn bực. Tô Lâm chỉ hận rèn sắt không thành thép, không hiểu con nhóc này có bạn trai rồi mà sao trí tuệ tình ái lại còn thấp hơn cô nữa: "Cậu có hiểu cái gì gọi là vật họp theo loài, bạn của soái ca, bình thường đều đẹp trai hay không! Cậu cảm thấy một người đàn ông chân dài cao ráo phong độ đẹp trai, bên cạnh có khả năng là một bầy phân đất tròn hay sao hở?" Doãn Manh tìm kiếm một chút, nhất nhất đếm ra từng người bạn cao trung của Lâm Kha, Hàn Siêu, Phùng Linh Khải gì đó đúng là nhân vật như vậy. Tuy nói không phải là tuyệt thế chi tư gì, nhưng ngũ quan đoan chính, thân hình cao lớn, đặt ở trong đám người cũng được xưng tụng là đẹp trai. Hoá ra là như vậy! Doãn Manh ngộ ra bưng cằm, mới vừa mặc bộ váy vào liền bị cả đám bạn cùng phòng kéo ra ngoài. Vậy mà, Lâm Kha không hổ là Lâm Kha, bạn bè của cậu ta hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của Tô Lâm. Cũng không phải nói bạn của cậu ta xấu xí đến loại cảnh giới kia, mà là...... Thật sự là hình dáng khác nhau, tư thái muôn vạn. Không nói ngoài bạn cùng phòng đánh chữ phải mang theo mắt kính Vương Giai Nhất nghiêm nghị kia, thì có thêm một nam sinh khác diện mạo đoan chính, vóc dáng rất khá - Lý Ngữ Hạo, thế mà thật sự dẫn theo bạn nam tới...... Người cuối cùng thật đúng là bị một câu của Tô Lâm nói trúng phân đất tròn —— Bạch Hạo Tường, ngược lại trà trộn với bạn cùng phòng của Doãn Manh như cá gặp nước, một chút xíu cũng không nhìn ra không được chào đón ~ Doãn Manh cười khanh khách nhìn, đối với loại đứa bé ngoan như Tô Lâm mà nói, năm nhất đại học là thời điểm bỏ lệnh cấm yêu đương hoàn toàn, những thứ ảo tưởng bồng bột của cô gái nhỏ phát triển mạnh mẽ. Cho dù cùng Bạch Hạo Tường chuyện trò vui vẻ, nhưng cũng chỉ phát triển theo hướng khuê mật mà thôi...... Nghĩ đến đây cô cười một tiếng, lại không nghĩ rằng bím tóc bị Lâm Kha bên cạnh kéo, Doãn Manh trừng mắt coi như là cảnh cáo Σ(°△°|||)︴, từ lúc nào cậu ta đã học tật xấu của hot boy rồi...... Chỉ thấy Lâm Kha ngồi ở bên cạnh cô cười đến ranh mãnh, thầm lén lút đặt câu hỏi: "Hôm qua sao em không hồi âm tin nhắn của anh? Doãn Manh không kịp phản ứng: "Tin nhắn gì?" Lâm Kha trợn mắt: "Hôm qua anh gửi tin nhắn cho em em không nhận được sao?" Doãn Manh mờ mịt lắc đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn ra, đưa cho cậu ta xem: "Anh xem, anh thật sự không gửi cho em bất cứ tin gì á!" Lâm Kha cầm lấy điện thoại của Doãn Manh, mắt trừng càng ngày càng lớn, ngoài miệng mắng một câu"Mẹ nó!" Doãn Manh vui vẻ, không cần nhìn cũng biết Lâm Kha đã gây họa rồi, chộp đoạt lấy điện thoại di động của Lâm Kha, trên màn hình chính là tin nhắn của cậu ta. Bởi vì Doãn Manh và Lâm Kha thường trò chuyện, trong hộp thoại trên căn bản đều nằm ở vị trí đầu tiên. Kết quả ngày hôm qua không biết Emma gửi cho Lâm Kha cái gì, gửi đến nằm ở vị trí đầu, Lâm Kha mở ra xem, không để ý đóng lại. Kết quả buổi chiều thuận tay mở tin nhắn đầu tiên ra muốn gửi cho Doãn Manh tin gì đó...... Doãn Manh đang muốn xem Lâm Kha gửi cái gì, liền bị Lâm Kha nhanh tay lẹ mắt đoạt đi rồi. "Anh muốn gửi cho em! Tại sao không cho em xem!" Doãn Manh nhướng mày. Lâm Kha hiếm thấy đỏ mặt, ấp úng không nói ra lời gì. Doãn Manh mặc kệ, đeo bám dai dẳng chạy xoay quanh một đám nam sinh nữ sinh bơi trong bia rượu. Lâm Kha cũng không còn chiêu, cuối cùng vẫn giữ lại một tấc ranh giới cuối cùng, đưa điện thoại di động cho Doãn Manh, bảo cô đợi mọi người đi hết rồi xem. Hơn chín giờ, một đám người say khướt rốt cuộc coi như là nốc hết rượu, cùng dìu đỡ nhau đi về. Trong rừng cây tìm một góc nhỏ, ở dưới con mắt quỷ dị của Lâm Kha mở ra thứ cậu ta vốn nên gửi cho Doãn Manh. ...... Ặc, không ngờ là toàn bộ giáo trình công chiếm từ thành lũy một đến thành lũy ba! Ánh mắt đùa giỡn của Doãn Manh quét về phía Lâm Kha, Lâm Kha thấy thế dựng lông lên, phản ứng của cô hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cậu ta. Ngày hôm qua cậu ta nhất thời kích động, gửi tin nhắn trêu đùa Doãn Manh, vốn muốn có thể cùng Doãn Manh tiến thêm một bước, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới...... "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Sau giây phút dừng lại ngắn ngủi, Doãn Manh gục đầu cười như điên ở trên ghế. Tên này thế mà lại gửi thứ này cho Emma quả thực là...... Một bi kịch lớn nhất thế giới (>﹏<)! Doãn Manh hoàn toàn dự đoán được chờ Emma thấy được thứ này sẽ trêu chọc Lâm Kha như thế nào. Lâm Kha nhất thời không làm mặt lạnh được khi Doãn Manh vô ý thức mang chuyện đó ra cười trêu mình: "Em cười cái rắm đấy!" Doãn Manh cười đến nước mắt đều muốn chảy ra: "Anh gửi, gửi nhầm thứ này, cho Emma ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Lâm Kha cắn răng nghiến lợi: "Em câm miệng! Anh bởi vì ai hả?" Doãn Manh quay đầu qua, lau nước mắt đang ào ào chảy ra ngoài: "Ha ha! Xem Emma làm sao thu thập anh!" Lâm Kha bỗng nhiên cảm thấy một cơn lửa giận bốc lên đầu, thẹn quá thành giận. Thẹn quá thành giận này cũng không hay, cậu ta duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp đè chặt Doãn Manh đang cười điên cuồng trên ghế dài, dùng cái trán áp lên trán Doãn Manh. Lần này thì hay rồi, Doãn Manh phải nuốt tiếng cười khanh khách vào, lỗ mũi Lâm Kha áp lên cái mũi của cô, cặp mắt đối diện với cặp mắt. Khoảng cách quá gần, dẫn đến hơi thở quấn quít, cặp mắt màu xám tro của Lâm Kha, ở dưới ánh đèn đường ban đêm phát sáng rạng rỡ, giống như ẩn giấu một thế giới khác. Doãn Manh không cười nổi nữa, bị bao bọc như vậy luôn cảm thấy có cảm giác dị thường chảy trong toàn thân, đẩy ra hai cái, trong miệng lầu bầu: "Phát điên gì vậy. Mau đứng lên đi." Môi Lâm Kha giật giật, màu mắt sâu hơn, nhìn sơ qua có chút khác thường. Dứt khoát nhẹ buông tay đè lên, đúng lúc đè lên ngực Doãn Manh, mặt Doãn Manh cũng đỏ lên. Cô tắm xong để thoải mái nên không có mặc áo lót đấy...... "Đứng lên đứng lên đứng lên!" (╯‵□′)╯︵┻━┻ Doãn Manh đều muốn phát điên lên rồi. "Không." Lâm Kha đôi mắt gian tà lấp lánh có hồn, tay gập lại liền ngăn cản cổ của Doãn Manh, cọ lỗ mũi vào cằm Doãn Manh, hơi thở quấn quít. Mẹ nó! Rốt cuộc cậu ta đã xem cái gì vậy! Đói khát thành ra như vậy. Trong lúc Doãn Manh còn đang suy nghĩ làm thế nào để giải vây, "Lạch cạch" tiếng cây chổi rớt xuống đất vang lên, một bác gái mặc áo khoác nhỏ gâng cổ kêu lên thật lớn: "Ối trời! Học sinh thời nay ah......" Nói xong nhặt cây chổi lên lắc đầu rời đi. Doãn Manh nhịn không được lại một lần nữa "Phì" cười ra tiếng. Thế nhưng không ngờ Lâm Kha nhướng mày, không có buông ra mà thuận theo cắn môi của cô. Cái cắn khẽ này thiếu chút nữa làm Doãn Manh dựng lông lên: "Anh làm gì thế anh làm gì thế!" Đối tượng đối diện không phối hợp, Lâm Kha hoàn toàn tuân theo sổ tay công chiếm từ thành lũy một đến thành lũy ba, nhắm mắt lại duỗi đầu lưỡi tiến vào. Phản ứng đầu tiên của Doãn Manh là tát một phát, đáng tiếc Lâm Kha không cho cô cơ hội, ôm đầu hôn mê say. Một hồi lâu sau, Lâm Kha đỏ mặt buông Doãn Manh còn đang ngẩn ngơ ra. Miệng Doãn Manh run lên, giọng nói có chút run rẩy, cúi đầu nhìn về phía **: "Anh, anh, anh, cái gì của anh chỉa vào em vậy." Lâm Kha gãi đầu một cái, lúng túng leo xuống, chọc cái lều nhỏ chống lên: "Không có gì." Cậu ta cũng hoàn toàn không ngờ, nhất thời kích động lại đổi được sự thoải mái như thế. Doãn Manh hoàn toàn không tiếp nhận ý giải thích của cậu ta: "Anh, anh, anh lấy chỗ đó chọt em?" "Mẹ nó! Anh cũng không phải là cố ý!" Đây quả thực lại một lần nữa bức bách Lâm Kha nghị lực yếu ớt thẹn quá thành giận, "Em, em cho rằng anh muốn sao?" Doãn Manh mở trừng hai mắt: "Anh không muốn sao? Anh gửi thứ kia cho em, không phải là vì để sớm làm chuyện xấu này một chút sao?" "Em ghét bỏ anh?" Giọng nói Lâm Kha khó lường. Doãn Manh ánh mắt trịnh trọng, gần như không có do dự gật đầu một cái: "Hình như là có chút......" Lâm Kha: "......" Thật là làm cho cậu ta tức cũng không tức được. Đáng tiếc bản ghi chép về Doãn Manh, đời này của Lâm Kha nhất định phải một lần lại nối tiếp một lần đổi mới, đến cuối cùng hoàn toàn thất bại thảm hại. Thay vào đó thất bại thảm hại cũng tâm cam tình nguyện, Lâm Kha lại một lần nữa quặm mặt lại bò khỏi cái hố đào sẵn của Doãn Manh, không có chết tâm mè nheo một hồi, mới đưa cô lên lầu. Ánh trăng tối lờ mờ, cỏ cây san sát. "(^_^)/~~ bái bai" cười nhạo Lâm Kha cả buổi, Doãn Manh cũng coi như hài lòng đi lên lầu. Lâm Kha nhìn bóng lưng nhỏ nhắn khuất dần trong hành lang, nghĩ thầm cuối cùng sẽ có một ngày có thể làm cho Doãn Manh không nói với cậu ta câu tạm biệt này nữa. Chuyện thế gian này, từ trước tới nay đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. --- ------oOo Hoàn oOo --- ------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]