Bạch Lộ ngồi trên hàng ghế đầu tiên khán đài, thẫn thờ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một người đàn ông mặc vest lịch sự đi tới, nhìn bề ngoài có vẻ như anh ta so với Giản Diệc Minh cũng không lớn hơn là bao.
"Tôi có thể ngồi đây không?"
"À! Cứ tự nhiên."
Bạch Lộ mỉm cười, ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho người kia.
Tống Dương cười thân thiện, nhưng cậu đối với anh ta dường như không có chút hứng thú nào, tâm hồn cậu hiện tại đã treo lên tận chín tầng mây rồi.
"Cậu tên gì?"
"Bạch Lộ."
Cậu nhàn nhạt lên tiếng, người này không biết tên cậu, có vẻ như không phải người trong giới, chắc là nhân vật trong giới kinh doanh nào đó.
Nhìn người này vừa lịch sự lại rất có sức hút, không giống với mấy người kia chút nào.
"Tôi là Tống Dương."
Tống Dương khóe mắt cong cong nhìn Bạch Lộ, nhưng ánh mắt đó lại giống như đang muốn nhìn sâu vào nội tâm người trước mặt.
Hắn vốn dĩ lúc đến đây đã ôm tâm trạng không quan tâm thứ gì, chỉ đi cho vui. Nhưng khi đứng ở sảnh chờ lại vô tình nhìn trúng cậu đầu tiên, bởi vì bản thân hắn không tiếp xúc với giới giải trí cho nên không biết nhiều người lắm. Lần này hắn tham gia là do bạn của hắn kéo hắn theo, gã cũng không phải người trong giới giống như hắn vậy, nhưng tên đó rất trăng hoa, không biết đã ngủ với bao nhiêu minh tinh rồi.
Giản Hạo Phong so với Giản Diệc Minh lớn hơn năm tuổi, hai người giống nhau đến mấy phần, nếu không nhìn kỹ có thể còn không phân biệt được.
Có điều anh ấy nhìn trông trưởng thành hơn bác sĩ Giản rất nhiều, nhưng tính cách của anh ấy lại khác hoàn toàn so với khuôn mặt này.
Anh ôm lấy Tiểu Đậu và Tiểu Ái, ngồi trên sô pha mở tiết mục cuối năm lên xem, nói thì nói như vậy, nhưng thật ra cũng chỉ có hai con mèo ngốc kia xem, anh lại chẳng có tâm tình để chú ý đến nó.
Ngoài trời tuyết không ngừng rơi xuống, phủ trắng cả mặt đường, đoán trừng xe cũng không thể di chuyển được.
Bạch Lộ sau khi xuống máy bay, khởi động lại điện thoại của mình để xem giờ, hiện tại đã là gần mười một giờ đêm, nếu đi xe từ sân bay về đến tiểu khu nhà cậu phải mất khoảng bốn mươi mấy phút, nhưng hiện tại trời đang đổ tuyết, đi xe trong thời tiết này quá nguy hiểm, với lại sắp đến giao thừa rồi, sẽ không ai nguyện ý lái xe ngoài đường giờ này đâu.
Nhưng cậu lại muốn cho bác sĩ Giản một bất ngờ, vì vậy cậu liền gọi cho Giang Cảnh Văn.
Giang Cảnh Văn đang ngồi trong nhà ôm di động đánh phó bản, sắp đánh thắng rồi lại bị một cú điện thoại gọi đến làm phiền, hắn không thèm đọc tên đã nhấc máy tuôn một tràng.
Bởi vì trên đường có tuyết nên xe không thể đi nhanh được, cuối cùng vòng vo một hồi cả đi lần về cùng mất gần một tiếng đồng hồ.
Bạch Lộ hít sâu một hơi, trước khi đi còn nhét vào trong lòng Giang Cảnh Văn một cái hộp nhỏ, nói:
"Trả công cho anh, là quà em chọn lựa kỹ càng lắm đó."
Sau đó cậu vẫy tay tạm biệt hắn.
Giản Diệc Minh đang định tắt ti vi đi ngủ thì đột nhiên nhận được điện thoại, là của Bạch Lộ gọi đến.
Anh tâm tình không tốt bắt máy, rốt cuộc nghe thấy giọng cậu xong chỉ đành thầm thở dài một tiếng.
"Giản Diệc Minh, anh mau nhìn xuống cửa sổ đi."
Bác sĩ Giản theo lời của cậu, mở cửa sổ ban công, lập tức nhìn xuống phía dưới.
Trên nền tuyết trắng xóa kia, một thân ảnh đứng ở đó, xung quanh cậu là ánh đèn nháy lấp lánh sáng rực. Mặc dù không nhìn rõ được mặt người kia, nhưng có thể đoán ra được cậu đang mỉm cười rất tươi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]