Sáng hôm sau, lục Tần An Phong ra khỏi phòng đã không thấy Giản Diệc Minh đâu nữa, có lẽ anh đã đến bệnh viện rồi.
Cảm thấy mình ngồi im một chỗ không có việc gì làm, y liền mở cửa nhà đi dạo một vòng. Tiểu khu mà Giản Diệc Minh đang sống có thể xem là một trong những tiểu khu cao cấp nhất ở thành phố B này. An ninh ở đây vô cùng nghiêm ngặt, ra vào phải có thẻ hoặc quét vân tay mới có thể qua được cửa.
Không khí ở nơi này cũng rất tốt.
Tần An Phong đi lòng vòng một hồi, suýt chút nữa thì quên mất mình ở chỗ nào, giơ tay nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần đến giờ ăn trưa, y quyết định tiện đường ra ngoài mua đồ ăn.
Lúc trở về tiểu khu, không hiểu vì sao thẻ ra vào y để trong túi lại mất tăm, tìm như thế nào cũng không thấy. Tần An Phong sắp khóc tới nơi, đứng im lặng trừng mắt nhìn bảo vệ, mà bảo vệ cũng trừng mắt nhìn lại y.
"Cái đó... anh trai à, có thể cho tôi vào không?"
"Không thể!"
Bảo vệ lập tức từ chối.
"Tôi thật sự là người ở đây mà, không tin anh có thể xem camera sẽ thấy tôi ra ngoài vào lúc nãy!"
"Không được, không có thẻ ra vào, không thể chứng minh thân phận thì không thể bước qua cổng, dù tôi xem lại camera có thấy cậu thì cũng chưa chắc chứng minh được cậu có phải người của tiểu khu không."
"Tôi..."
Tần An Phong rất muốn giải thích, nhưng quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-anh-de/2730084/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.