1.
Nguyễn Sĩ Văn làm sao cũng không biết được, xa cách ba năm, khi anh đến nhà Tư Nguyên lần nữa thì nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng thế này:
Ngôi biệt thự kiểu Tây Ban Nha màu trắng có đầy xe đậu ở cửa, xe cảnh sát, xe cứu thương, còn có một số người không biết xuống xe ở chỗ nào. Đứng trước cửa là một cảnh sát mặc đồng phục, có lẽ bởi vì thời tiết lạnh nên cái mũi lạnh cóng đến đỏ bừng. Từ bên ngoài nhìn vào, có một số người cũng mặc đồng phục đi tới đi lui, nhìn không rõ bọn họ đang làm cái gì. Mặc dù không phải ngày nghỉ nhưng hàng xóm xung quanh xem náo nhiệt cũng chẳng ít, đa số là phụ nữ trung niên, vẻ mặt của họ không biết là thương tiếc hay là phấn chấn, hoặc căn bản không phải vậy, chẳng qua coi như là một hiện trường của chương trình truyền hình trực tiếp mà đến xem.
Trong lòng anh đột nhiên trầm xuống, có loại linh cảm vô cùng xấu.
Trong vội vàng, anh chẳng quản có phù hợp quy định của xã khu hay không mà tuỳ tiện đậu xe ở bãi đất trống, anh xuống xe rồi bước nhanh đến cửa biệt thự.
Người cảnh sát “canh gác” kia ngăn cản anh, anh nói với đối phương mình là thân thích của chủ nhà này, đối phương vẫn không chịu buông thả, mãi cho đến khi người nào đó ở trong sân lớn tiếng gọi anh “Nguyễn tiên sinh”, anh vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy, là bà Trần, bà làm việc tại nhà Tư Nguyên đã 7, 8 năm, coi như quen biết anh.
“Cậu ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-ab/75461/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.