Chương trước
Chương sau
"Ngươi chỉ cần thả ta, ta liền lập thệ ân oán bỏ qua, hơn nữa sẽ truyền cho ngươi phương pháp tu hành. Nếu ngươi từ chối, ta dù chết cũng không nói". Diệp Mặc mồi cũng đã thả, cá cũng đã cắn câu, lúc này chính là thời điểm thu cần.
"Ngươi uy hiếp ta sao?" Thiên Vân cười hỏi.
Diệp Mặc lắc đầu, vô cùng tự tin nói. "Không dối gạt ngươi, nếu ngươi bỏ lỡ cơ hội lần này, chỉ sợ sau này có hối hận cũng không kịp. Ở cái thế giới này, ta không dám nói mình là người hiểu biết rộng nhất. Thế nhưng ta nếu nói mình xếp thứ hai, chỉ sợ sẽ không có kẻ dám nhận mình xếp thứ nhất. Ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, đoạn đường phía sau là đại lộ hay ngõ cụt, là tùy vào lựa chọn của ngươi"
Thiên Vân đã nghĩ rất kĩ, hắn cũng không có nói cái gì lời vô ích. Ngón tay đan vào nhau, bắt đầu làm thủ ấn. Dây leo lần nữa quấn chặt, trọng miệng hắn liên tục lẩm bẩm chú ngữ. Thần hồn Diệp Mặc một lần nữa bị xiết chặt, từng sợi từng sợi linh hồn chi lực bị lôi đi ra, thẳng hướng miệng Thiên Vân mà chui vào.
"Ngươi thật sự không muốn biết cảnh giới phía sau hay sao?" Diệp Mặc vẫn rất trấn định, tuy rằng sắc mặt vặn vẹo, lời nói lại trầm ổn cực kì.
Thiên Vân mặc kệ hắn nói cái gì, lúc này hắn muốn dốc toàn lực.
Thần hồn của Diệp Mặc quá lớn, so với đạo thần hồn của Thiên Vân chẳng khác nào con voi cùng con kiến so sánh. Nhưng giờ này khắc này, con kiến lại đang điên cuồng cắn nuốt con voi, không hề khoan nhượng, không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Diệp Mặc cắn răng kiên trì, hắn cũng không tin tên tiểu bối này có thể không động tâm. Tiên tôn nha, cảnh giới này biết bao tu sĩ ao ước đạp tới, một tiểu tử miệng còn hôi sữa, làm sao có thể không động tâm...
Một ngày trôi qua, Thiên Vân rốt cục ngừng hấp thu, thần hồn của hắn đã lớn thêm rất nhiều, cần có thời gian nghỉ ngơi đồng hóa. Phệ Hồn Ma Kinh chỉ vừa nhập môn, cũng không thể hấp thu toàn bộ năng lượng do thần hồn Diệp Mặc mang đến.
Diệp Mặc thấy Thiên Vân ngừng hấp thu, sắc mặt hiện lên vẻ trêu tức, nói. "Ngươi suy nghĩ lại rồi a. Chỉ cần ngươi thả ta, đừng nói là tiên tôn, thậm chí Đế Tôn cũng có thể đạt tới"
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân không có rảnh bắt chuyện với Diệp Mặc, hắn bây giờ cái gì cũng không tin tưởng nữa.
Thiên Vân ý thức quay trở lại hiện thực, tiếp tục tu luyện. Phệ Hồn Ma Kinh là công pháp ma đạo, loại công pháp này đa số đều rất dễ nhập môn, chỉ có điều chúng đều để lại di chứng về sau. Ví dụ như Phệ Huyết Ma Kinh. Loại ma đạo công pháp này đúng là có thể hấp thu máu huyết yêu thú, nhân loại lớn mạnh bản thân. Nhưng sau này người luyện sẽ rất khó khống chế chính mình, thậm chí lâm vào hiện tượng khát máu, đánh mất thần trí, trở thành một loại tồn tại chỉ thích giết chóc, phệ huyết.
Phệ Hồn Ma Kinh cũng tương tự, tu sĩ nếu không thể thủ vững thần hồn, rất có thể sẽ bị thần hồn của kẻ địch hấp thu, đoạt xá ngược. Nhưng Thiên Vân không giống, hắn có Hạ Thi Phệ Linh Kinh, hắn có đặc tính phệ linh của Hạ Thi Điệp, hắn có thể khống chế linh hồn đối phương. Thực ra Thiên Vân có thể trực tiếp xóa đi kí ức của Diệp Mặc, yên tâm cắn nuốt thần hồn y. Thiên Vân còn lưu giữ thần trí của Diệp Mặc, chẳng qua muốn từ miệng Diệp Mặc tìm hiểu những thứ mình còn chưa biết mà thôi.
Diệp Mặc nào biết Thiên Vân nghĩ cái gì, hắn lúc này vẫn rất tin tưởng suy đoán của mình. Hắn tin Thiên Vân sẽ thỏa hiệp, sẽ hợp tác với mình. Hắn đã sống quá lâu, hắn hiểu nhân tính con người hơn bất kì ai.
Thiên Vân dùng hai ngày thời gian đồng hóa thần hồn Diệp Mặc. Hai ngày này hắn không có cùng Diệp Mặc nói chuyện, chỉ an tâm tìm hiểu Phệ Hồn Ma Kinh, yên lặng đồng hóa thần hồn. Thiên Vân vốn tính cẩn thận, lại bỏ thêm hai ngày thời gian từng li từng tí kiểm tra thần hồn, xác thực thần hồn không có ẩn tật mới thở ra.
Mấy ngày này Diệp Mặc cũng thỉnh thoảng kêu gọi Thiên Vân, muốn cùng hắn nói chuyện một chút. Chỉ có điều Thiên Vân mặc kệ, không hề quan tâm. Hắn cứ thế vừa tu luyện, vừa bồi tiếp muội muội, coi Diệp Mặc như không khí.
Diệp Mặc tuy rất tự tin, nhưng trong lòng vẫn rất buồn bực. Hắn không nghĩ ra, tên tiểu bối này thế mà gan lì như thế, rõ ràng miếng bánh đã đưa tới miệng, chỉ cần há miệng là có thể cắn tới, vậy mà kẻ này vẫn cứ dửng dưng như không có gì. Diệp Mặc nhiều lần cảm khái, thầm nhủ. "Không thể không nói, tên tiểu bối này tâm tính thật không sai, nếu bồi dưỡng tốt sau này thành tựu cũng không nhỏ"
Nghĩ thì nghĩ như vậy, chỉ có điều Diệp Mặc sát ý vẫn không giảm chút nào, ẩn ẩn còn tăng lên không ít. Hắn đường đường là tiên tôn, vậy mà bị một tên tiểu bối Khai Linh cảnh coi như đồ ăn, nỗi nhục này làm sao có thể bỏ qua cho được.
Năm ngày sau, Thiên Vân cuối cùng cũng trở lại thức hải. Hắn mỉm cười nhìn vào đạo thần hồn đang bị dây leo quấn chặt, khẽ nói. "Diệp Mặc! Vẫn khỏe chứ?"
— QUẢNG CÁO —
"Tiểu tử! Bản tiên tôn cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả ta rời đi ta liền coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Lại ban cho ngươi vô thượng thần công. Thần công này chỉ cần tu tới Phân Chi liền có thể cùng cảnh giới vô địch, quét ngang quần hùng. Nếu ngươi khăng khăng không chịu, vậy ta có chết cũng không nói thêm nửa lời". Diệp Mặc bị một tên tiểu bối gọi thẳng danh tự, nội tâm sát ý đại thịnh, chỉ có điều vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nói.
"Ài! Ta tới là để nói với ngươi, ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi". Thiên Vân nhàn nhạt cười. Hai tay đan vào nhau, dây leo đột nhiên đâm tới, xỏ xuyên thần hồn Diệp Mặc, muốn sinh sinh xóa đi thần trí của y.
Diệp Mặc có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, Thiên Vân sẽ cứ như vậy đối xử với mình. "Cái gì là con người? Con người chẳng phải sẽ tham lam hay sao? Con người chẳng phải tự tư tự lợi hay sao? Con người đứng trước cám dỗ quá lớn, làm sao có thể không động tâm cho được. Vậy tai sao? Tại sao tên này không đồng ý hợp tác? Tại sao tên này muốn giết chính mình?"
Diệp Mặc sắp hỏng mất, thần trí hắn đã không còn tỉnh táo nữa, chỉ sợ rất nhanh liền sẽ ma diệt.
Đúng lúc này dị biến phát sinh, chỉ thấy thần hồn Diệp Mặc bỗng dưng lóe sáng, một cỗ cảm giác áp bách vô hình ập tới. Khổng lồ thức hải bỗng dưng vặn vẹo biến dạng, giống như có một trận bão tố đang tới.
Thiên Vân biến sắc, nhìn về phía thần hồn Diệp Mặc. Tưởng chừng Diệp Mặc sẽ bị dây leo xỏ xuyên thần trí, vĩnh viễn mất đi kí ức, lại không ngờ trong lúc nước sôi lửa bỏng lại xuất hiện biến số.
Một cỗ cảm giác áp bách không thể tưởng tượng ập tới thần hồn Thiên Vân. Cỗ lực lượng này Thiên Vân đã từng nhiều lần nếm trải, đây chính là khí vận. Loại này lực lượng, đơn giản khó mà phát giác, khó có thể biết trước khi nào nó sẽ phát động. Thiên Vân đối mặt với đám khí vận chi tử này luôn luôn một bụng đề phòng, lại không nghĩ Diệp Mặc cho dù sắp chết vẫn còn có thể cắn ngược hắn một cái.
Thiên Vân vội vàng niệm động Thiên Diễn Thuật, mong muốn áp chế cỗ khí vận chi lực đang điên cuồng áp chế thần trí của mình. Có điều Thiên Vân áp chế không được. Thiên Diễn thuật của hắn đã rất lâu chưa có tăng lên, bồi hồi tại cảnh giới nhập môn đã không biết bao nhiêu năm tháng. Thiên Vân có thể dùng nó áp chế khí vận xâm lấn từ bên ngoài, nhưng bên trong thức hải lại có cảm giác vô cùng miễn cưỡng.
Thần trí Diệp Mặc tưởng chừng sắp tan biến, đúng lúc này luồng lực hủy diệt từ dây leo biến yếu. Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn về hướng Thiên Vân. Trong mắt hắn lúc này, thần hồn Thiên Vân đang vặn vẹo không thành hình dáng, từng sợi khói trắng mắt thường có thể thấy bốc hơi, tan biến.
— QUẢNG CÁO —
Diệp Mặc cười như điên, hắn nhìn thấy một tia chuyển cơ, có lẽ còn là một phần cơ duyên.
Diệp Mặc tuy không biết Thiên Vân vì sao xuất hiện tình trạng này, dù biết hắn cũng không quan tâm. Nhân lúc Thiên Vân suy yếu, hắn muốn thoát khỏi đám dây leo này, hắn muốn đổi khách thành chủ.
Thiên Vân làm sao không biết Diệp Mặc ý tứ, chỉ có điều hiện tại thần trí hắn sắp chống không được, nếu không tìm ra cách chỉ sợ thần hồn hắn sẽ hỏng mất.
Càng là đau đớn, càng là hung hiểm, Thiên Vân càng phải tỉnh táo. Hắn điên cuồng niệm động Thiên Diễn Thuật, không ngừng nhớ lại tất cả những gì đã từng trải qua, những gì đã từng nhìn thấy.
Hắn nhớ lại năm đó mưa tuyết đầy trời, ba mẹ con co quắp trong căn miếu hoang, trong bụng không có một hột cơm, vừa đói vừa rét. Hắn nhớ lại năm đó mẹ hắn gõ cửa từng nhà dân, vì hai đứa con nhỏ xin từng hạt ngô, củ sắn. Hắn nhớ năm đó mẹ hắn vì đói, vì kiệt sức cuối cùng gục xuống trên đất tuyết, trên tay nàng vẫn còn cầm một chiếc bánh bao. Hắn nhớ lời mẹ hắn nói, hắn phải sống thật tốt, phải chăm sóc đứa em nhỏ. Thời gian đã trôi qua thật lâu, nhưng những gì nàng nói hắn vẫn nhớ kĩ. Hắn lại nhớ về những kí ức trong làng chài, cho dù ngắn ngủi nhưng đó là những ngày vui vẻ nhất đối với hắn. Cha hắn cũng giống như mẹ hắn, hết lòng vì hai đứa con, cuối cùng ông cũng bỏ hắn mà đi. Rồi hắn nhớ những tháng ngày tu luyện vất vả, nhớ lại những ngày tuyết rơi bạc cả mái đầu. Hắn nhớ tới người quen, nhớ tới kẻ địch của chính mình.
"Ta không thể chết được, ta phải sống..." Thiên Vân gầm lên.
"Ha ha! Tiểu tử ngươi sống không được". Đúng lúc này một đoạn dây đằng bị Diệp Mặc làm đứt, thần hồn được thả lỏng một chút, hắn cười lên khằng khặc, lập tức há miệng muốn nuốt chọn thần hồn Thiên Vân.
Thiên Vân chỉ thấy một cái miệng há to, hướng về phía mình táp xuống. Thế nhưng hắn không có làm ra phản kháng, ánh mắt hắn nhòe đi, nhớ lại chuyện năm xưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.