Tình cảm đối với người bình thường đã rất rắc rối, đối với kẻ 16 năm trời bị coi như kẻ ngốc lại càng rắc rối. Thiên Vân không hiểu chuyện tình cảm, cũng chưa từng trải nghiệm qua. Thư tịch Thiên Vân đọc cũng không có viết, càng không ai giảng giải cho hắn vấn đề này. Đi ra khỏi đấu giá hội, Thiên Vân tâm tình có chút không yên, hắn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế trái tim đang loạn nhịp. Có lẽ do Thiên Vân tâm tình sa sút, cũng có thể vì hắn chủ quan, phía sau lưng có một bóng đen đi theo, hắn lại hoàn toàn không phát giác. Thiên Vân dự tính ở lại Dạ Vũ sơn trang vài ngày, sau khi đao rèn xong liền phản hồi Đại Việt. Đấu giá hội tổ chức khá lâu, Thiên Vân ra khỏi thành mặt trời cũng đã ngả về tây. Thiên Vân tâm tình lúc này đã tốt hơn một ít, hắn vừa định vận chuyển khinh công rời đi , đúng lúc này một thanh âm xé gió vang lên sau lưng. Thiên Vân cả kinh vội vàng ngã người xuống, chỉ thấy một đạo kiếm quang từ đỉnh đầu trượt qua, cũng cắt đi vài lọn tóc. Thiên Vân nội tâm siết chặt, tung người nhảy ra xa, ánh mắt mang theo lửa giận nhìn lại. Trước mặt là một tên thanh niên tuổi cũng không lớn, khuôn mặt cũng coi như anh tuấn, hắn hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt. Kẻ này vậy mà chính là Lăng Hàn, tu vi của hắn lúc này vậy mà đã đề thăng một mảng lớn, Thiên Vân cũng cảm giác được một tia đè nén. "Các hạ vì sao muốn đánh nén ta? Ta và các hạ không thù không oán a". Thiên Vân tự tin mình có thể đánh thắng được tên này, nhưng dù sao Lăng Hàn cũng là khí vận chi tử, chỉ sợ tên này có biện pháp lật bàn. Tốt nhất nên hiểu rõ lý do Lăng Hàn đánh nén mình, lại suy nghĩ đánh hay không đánh cũng chưa muộn. "Giao ra Huỳnh Hoặc Cổ Ngọc cùng tất cả linh thạch ngươi có, ta sẽ xem xét cho ngươi một cái kết thống khoái". Lăng Hàn tay chắp sau lưng, mở miệng tùy ý, không hề mang Thiên Vân để vào mắt. — QUẢNG CÁO —
"Ngươi theo dõi ta sao? Cũng không có khả năng, ta rõ ràng đã che giấu rất tốt. Đám tu sĩ cấp cao cũng không có phát hiện ra ta". Thiên Vân tuy có chút bất ngờ, nhưng vẫn không quá để tâm, hắn biết đám người mang đại khí vận này rất tà môn, có biện pháp truy tra hắn cũng là bình thường. "Ngươi không cần biết, đã ngươi không muốn giao ra, vậy đi chết tốt". Lăng Hàn không thèm nói nhảm, lật tay một cái, một thanh tiểu kiếm từ tay áo bay ra, lao đi như tên bắn. Thiên Vân cũng không dám lãnh đạm, khinh công thi triển, thân hình lập tức biến mất. Thiên Vân khinh công cùng Vạn Tướng Pháp Điển đã viên mãn, tốc độ hiện tại đã không thuộc phạm trù nhân loại có thể tưởng tượng. Tuy hắn không thể đọc được dòng chảy linh lực, nhưng dùng khinh công tránh đi công kích vẫn có thể làm được. Lăng Hàn mí mắt hơi nhảy, khuôn mặt lại vẫn lộ vẻ trào phúng. Hắn vung tay đấm ra một quyền, chỉ nghe một tiếng ầm vang, Lăng Hàn thế mà có thể chặn đứng một quyền của Thiên Vân không hề chịu thương tổn gì, hơn nữa tốc độ cũng quá nhanh. Thiên Vân một quyền bị chặn lại, cánh tay có hơi run, thân hình lại nhoáng lên, kẽo giãn khoảng cách. Trong lòng Thiên Vân lúc này không khỏi kinh hãi, hắn chưa từng thấy kẻ nào có tốc độ phát triển nhanh như thế này. Trong buổi đấu giá khí tức tên này còn rất yếu a, thậm chí bị gọi là phế vật đây này. Vậy mà tên Lăng Hàn này chỉ dùng nửa ngày thời gian liền có thể khiến thực lực tăng vượt bậc, thậm chí nhỉnh hơn Thiên Vân một chút. Dù sao tên này cũng là người tu tiên, lấy đâu ra thời gian tiêu hao vào việc luyện thể? Cường độ thân thể không nên mạnh như vậy a. "Ngươi rất không tệ, có thể chịu được một quyền của ta mà tay không phế". Lăng Hàn áp chế cánh tay đau nhức, vẻ mặt không hề thay đổi, ăn nói đậm mùi trang bức. Thiên Vân không có nói nhảm với hắn, nhẫn trữ vật trên tay lóe lên điểm sáng, một thanh đao gãy lập tức xuất hiện. Thiên Vân thân hình vụt bắn mà lên, lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng một đao chém về đỉnh đầu Lăng Hàn. Lăng Hàn thấy thế lại không hề sợ, một màn ánh sáng xanh bao phủ toàn thân, tiểu kiếm lấy tốc độ vô cùng nhanh chém tới. — QUẢNG CÁO —
Thiên Vân nội tâm xiết chặt, cắn răng vung đao ngăn cản tiểu kiếm, chỉ nghe một tiếng "keng" chát chúa, thân hình Thiên Vân lảo đảo rút lui. "Quá mạnh" Thiên Vân âm thầm kêu khổ, hắn biết đám người này rất tà môn, thế nhưng ít nhất phải theo lẽ thường một chút a. Chỉ dùng nửa ngày tăng cao thực lực không nói, vậy mà kinh nghiệm chiến đấu cũng tốt như vậy, có để cho người khác sống hay không? Thiên Vân rất muốn xoay người thoát đi nhưng lại sợ, hắn sợ một khi mình chạy trốn liền đánh mất tiên cơ. Lăng Hàn có thể tìm tới hắn một lần, rất có thể sẽ có lần thứ hai, nếu chạy trốn cơ hội thoát thân của hắn sẽ rất thấp. Thiên Vân nghĩ tới đây liền vứt bỏ suy nghĩ chạy trốn, thân pháp cùng nội lực thi triển tới cực hạn. Lăng Hàn còn đang cười mỉa mai hai mắt đột nhiên co lại, hắn hừ lạnh đánh ra vài đạo thủ ấn. Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lăng Hàn xuất hiện vô số ánh đao, ánh đao tựa như cơn mưa, che khuất cả tầm mắt, liên miên bất tuyệt. Lồng phòng hộ của Lăng Hàn bị đánh tan trong chớp mắt, vô số ánh đao chém xuống thân thể. Thế nhưng ngay lúc này thân hình Lăng Hàn biến mất, không biết từ khi nào đã đi tới sau lưng Thiên Vân. Thiên Vân vẻ mặt tàn nhẫn, cánh tay cầm đao bắp thịt gồ lên, một đồ án hình rồng xuất hiện, đao khí ầm ầm chém tới. Lăng Hàn đang muốn chém xuống một kiếm, lúc này vẻ mặt đại biến, vung kiếm cản lại ánh đao. Thế nhưng hắn chậm, chiêu thức đã phát ra một khi thay đổi quỹ tích lực lượng liền giảm nhiều, ngăn sao được một kích toàn lực của Thiên Vân đây. "Keng, rắc" Thanh âm đao kiếm va vào nhau vang lên chát chúa, thanh kiếm bị đánh bay, thanh đao cũng gãy mất một nửa. Thế nhưng đao khí vẫn còn, điên cuồng chém vào người Lăng Hàn. Lăng Hàn bị trúng chiêu máu tươi vảy ra, ngã bịch xuống đất, thân hình lảo đảo. Lăng Hàn vội vàng điều động linh lực áp chế thương thế, đang muốn nói một câu ngoan thoại, sau lưng liền truyền tới tiếng rít gào. — QUẢNG CÁO —
Lăng Hàn biến sắc, vội vàng xoay người đấm ra một quyền. Song quyền va chạm, vang lên từng tiếng răng rắc của xương cốt đứt gãy. Thiên Vân vẻ mặt tàn nhẫn, không có lui lại, tiếp tục điên cuồng ra quyền. Lăng Hàn tuy rằng thực lực tăng mạnh, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất tốt, đáng tiếc tất cả là do ngoại lực ban phát, trong đầu hắn lúc này hệ thống điên cuồng cảnh báo. Lăng Hàn càng đánh càng hoảng sợ, hắn muốn mở miệng chịu thua nhưng lại không nói ra được. Thiên Vân quyền kình tựa như mưa rơi, liên miên không dứt, quyền quyền đỉnh phong, Lăng Hàn chỉ cần chủ quan một chút liền bị đánh. Đúng lúc này từ trong cơ thể Lăng Hàn bùng lên một đạo lực lượng cuồng mãnh, nắm đấm chạm nhau vậy mà có thể đánh bay Thiên Vân. Lăng Hàn thở dốc, tay bắt pháp quyết ý đồ triệu hồi, sử dụng thanh tiểu kiếm kia phóng đại chiêu. Thế nhưng Thiên Vân nào để hắn được như ý, lần trước đối đầu với tên Liễu gia thiếu chủ hắn đã ăn đủ thiệt thòi, làm sao có chuyện dẫm vào vết xe đổ lần thứ hai đây. Thiên Vân vẻ mặt tàn khốc, tay trái xuất hiện một thanh kiếm, thân hình lao nhanh chém ra. Thanh kiếm này chính là chiến lợi phẩm lần trước đánh giết Liễu gia thiếu chủ nhận được. Thiên Vân không thể luyện hóa, chỉ có thể dùng man lực khống chế. Lúc này đây điểm lợi của võ giả được Thiên Vân phát huy đến mức tận cùng. Tốc độ rất nhanh, công kích sắc bén, không tốn thời gian bắt ấn, mọi thứ được Thiên Vân thi triển tới lô hỏa thuần thanh. Kiếm quang rít gào chém tới, Lăng Hàn lúc này cũng chỉ có thể né tránh. Thanh kiến của hắn đã bị đánh bay, muốn thu hồi cũng khó khăn. Thân pháp Lăng Hàn không tệ, cũng rất nhanh, thế nhưng hắn chỉ có thể bị động phòng thủ, lật không được bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]