Chương trước
Chương sau
Cổ Thi Điệp không nói gì thêm, quang mang trên chiếc nhẫn hơi lóe, rất nhanh một hộp ngọc cùng một cuốn sách xuất hiện trên tay Thiên vân.
"Đa tạ! Tỷ có thể đi ngủ tiếp". Thiên Vân khách sáo một phen.
"Ừm! Cẩn thận một chút, khi nào chuẩn bị tiến vào đấu giá hội hãy đánh thức ta". Nói xong Cổ Thi Điệp lại tiếp tục ngủ say.
Thiên Vân cũng không để ý nàng này, vội vàng mở cuốn Thiên Diễn Thuật ra nhìn. Ánh mắt hắn càng ngày càng sáng, càng ngày càng vui vẻ, lúc nhìn sách, lúc nhìn sao trời.
Thiên Vân dùng cả một đêm chỉ để nhìn cuốn Thiên Diễn Thuật cùng sao trời. Sáng sớm hôm sau Thiên Vân cũng không có ngủ bù, mà lên đường tìm tới Thiên Long đấu giá hội.
Thiên Long đấu giá hội nằm ở phía bắc Bạch Lộc quảng trường, cách cửa hoàng cung cũng khá xa. Thiên Vân có thể dùng khinh công tiến tới, nhưng hắn sợ bị người theo dõi, chỉ có thể thuê một chiếc xe ngựa tiến về.
Phu xe là người kinh thành, rất am hiểu đường lối xung quanh, chỉ chốc lát đã tới nơi. Thiên Vân xuống xe, trả tiền xong liền đứng ngóng nhìn khu quảng trường.
Quảng trường này đường lát đá xanh, trung tâm là một hồ nước nhân tạo, giữa hồ nước có bức tượng một con Bạch Lộc. Hồ nước là nơi giao nhau của bốn con đường, chia thành bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Nơi Thiên Vân đứng lúc này là đầu con đường phía Bắc, trước mặt hắn là một ngôi đại lâu vàng son lộng lẫy. Đại lâu này có bảy tầng cao, trên bảng hiệu có ghi, Thiên Long đấu giá hội, bút pháp như rồng, khí phải cực kỳ.
Trên đường tiến về nơi đây, Thiên Vân cũng đã tìm hiểu qua Thiên Long đấu giá hội một chút. Nghe nói, Thiên Long đấu giá hội này thế lực sau màn có lai lịch rất lớn, phân bộ rải rác khắp các đại lục. Cũng không biết vì lí do gì, Thiên Long đấu giá hội này lại mở phân bộ ở Viêm Quốc. Chỉ nghe nói, chính vì điều này đã khiến Đại Chu quyết tâm chiếm bằng được Viêm Quốc.
Thiên Vân ngắm nhìn đấu giá hội một hồi, hít một hơi liền tiến vào bên trong.
Thiên Vân vừa bước vào cửa, một nữ tử váy trắng, khuôn mặt xinh đẹp đã chạy ra đón, nàng này mỉm cười rất tươi, thi lễ một cái liền hỏi. "Không biết vị công tử này, tới Thiên Long đấu giá hội là muốn ủy thác đấu giá, hay muốn tham gia đấu giá?"
"Ta muốn ủy thác đấu giá một ít đồ vật, cũng muốn tham gia đấu giá hội một năm một lần". Thiên Vân gật đầu chào một cái, rất nhanh trình bày lý do mình tới.
— QUẢNG CÁO —
"Cái này, xin mới công tử đi theo ta". Đấu giá hội một năm một lần nàng không thể phụ trách, đành dẫn theo Thiên Vân lên lầu hai.
Mang theo Thiên Vân tiến tới lầu hai, nàng này liền mời Thiên Vân ngồi tại một bàn trà nhỏ, rót nước mời hắn, sau đó tiến vào một gian phòng phía cuối hành lang.
Thiên Vân cũng không có để ý, yên lặng thưởng thức trà. Trong lòng hắn lúc này không khỏi cảm khái. "Không ngờ mình từ một tên chăn ngựa, sau một năm lại bỗng trở thành công tử ca, suốt ngày ngồi uống trà đàm đạo"
Thiên Vân chờ cũng không quá lâu, hắn vừa uống xong một chén trà liền có người tiến đến chào hỏi.
Đây là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, đôi con ngươi tựa làn thu thủy, hàng mi cong cong đẹp mê người. Lại nhìn xuống phía dưới, Thiên Vân vội vàng thu lại tầm mắt, ho nhẹ một cái, thầm mắng một câu. "Yêu nữ! Tại sao trời đông giá rét lại ăn mặc thiếu vải như vậy"
Đúng là nàng này rất xinh đẹp, so sánh với Cổ Tuyết Ngọc, dù không thể bằng nhưng cũng là một chín một mười. Cái đáng giận là nàng này ăn mặc quá hở hang, Thiên Vân lúc này chỉ muốn nhắm mắt lại. Thế nhưng vì phép lịch sự hắn chỉ có thể làm lơ.
Cô gái nhìn biểu cảm của Thiên Vân thì không khỏi bất ngờ, những nam nhân khác gặp nàng thường sẽ rất khó dằn lòng mà luân hãm. Đây cũng là lí do khó có gã nam nhân nào có thể thoát khỏi sự mị hoặc của nàng, nhưng người này làm sao vậy? Rõ ràng nàng xinh đẹp như vậy, thân hình yêu nghiệt như vậy, hắn lại làm lơ? Nàng lại nhìn chăm chú Thiên Vân một chút, sau khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, mái tóc ấy, nàng bỗng dưng không thể tự chủ được, luân hãm.
Thiên Vân bị nhìn chằm chằm mặt liền đỏ, không biết phải làm như thế nào cho phải. Một lúc lâu không thấy nàng này nói gì, Thiên Vân lúc này mới ho khan, mở miệng nói. "Cô nương, không biết ngươi là?" Thiên Vân rất muốn nói. "Cô nương, xin tự trọng một chút đi" Thế nhưng hắn vẫn là dằn được lòng mình.
"A! Tiểu nữ vừa rồi nhớ tới chút chuyện, có chút thất thần, công tử xin bỏ qua cho". Cô gái lúc này mới hoàn hồn, tìm cách bào chữa.
"Không sao! Không sao!" Thiên Vân mỉm cười xua tay, không hề để ý.
Cô gái lúc này mới ngồi xuống ghế đối diện, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Vân, mở miệng dò hỏi. "Tiểu nữ tên Ngưng Hương, không biết công tử có thể báo danh tính? Công tử đến đây muốn ủy thác thứ gì?"
Thiên Vân lần đầu tới nơi này, cũng không biết quy củ, chỉ đành thành thật khai báo. "Tai hạ Thiên Vân, cô nương cứ gọi Vân công tử liền tốt. Ta tới nơi này muốn ủy thác bán hai gốc linh sâm"
— QUẢNG CÁO —
Nói xong hắn liền đẩy hộp ngọc về phía Ngưng Hương.
Ngưng Hương âm thầm mỉm cười, lại không nói gì, đưa tay mở hộp ngọc. Chỉ thấy bên trong là hai gốc linh sâm, sâm này hình dáng như hai đứa trẻ con, cực kỳ linh tính, mùi hương bay ra nồng nặc vô cùng. "Ngàn năm linh sâm. Cái này, cái này quá quý đi"
Ngưng Hương vội vàng đóng nắp hộp ngọc, sợ hãi nói.
"Không biết hai thứ này giá trị thế nào?" Thiên Vân hỏi thăm, vẻ mặt vẫn tỏ ra thong dong.
Trong lòng hắn lúc này liên tục hô "Thi Điệp tỷ, mau tỉnh lại".
Cũng may Thi Điệp lần này rất nhanh liền tỉnh, không bắt hắn đợi quá lâu.
"Hai gốc linh sâm này quá quý giá, chỉ sợ cũng tới trăm vạn linh thạch trung phẩm. Ta sẽ ứng trước cho công tử một trăm vạn linh thạch trung phẩm, nếu đấu giá vượt quá con số này, đấu giá hội sẽ giao phần còn lại. Dựa theo quy định, đấu giá hội sẽ thu năm phần trăm giá trị món đồ đấu giá. Công tử không có ý kiến gì chứ?" Ngưng Hương tính toán một hồi, báo cho Thiên Vân một cái giá trước.
"Thi Điệp tỷ, linh thạch là vật gì a? Tại sao ta chưa nghe thấy bao giờ?" Thiên Vân ra vẻ suy tư, trong lòng thì bắt đầu bốc lên nghi vấn.
"Linh thạch là loại tiền tệ của người tu tiên, ngươi chưa tiếp xúc tới tầng thứ này, ngươi chưa thể biết". Cổ Thi Điệp mở miệng trả lời.
"Nói như vậy, đấu giá hội lần này là mở ra cho tiên nhân?" Thiên Vân kinh ngạc hỏi.
"Có lẽ sẽ có, nhưng đa số là các gia tộc dựa dẫm vào người tu tiên đăng tràng, người tu tiên hầu như không có đi lại trong thế tục". Cổ Thi Điệp lại mở miệng giải thích.
"Nếu như có người tu tiên xuất hiện, chẳng phải ta có thể sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Ta còn chưa chạm vào tuyệt đỉnh cao thủ nha". Thiên Vân lo lắng nói.
"Yên tâm đi, có ta ở đây. Hơn nữa ngươi cũng đừng khinh thường chính mình. Thân thể của ngươi bây giờ đã rất mạnh, có thể sánh ngang với tiên nhân tu vi thấp. Nếu có người dám động thủ, chưa chắc kẻ nào sẽ nằm xuống". Hạ Thi Điệp cười lạnh nói.
— QUẢNG CÁO —
"Thật sao? Có chút hơi khoa trương rồi đi". Thiên Vân có chút không thể tin.
"Năm xưa Đao Thánh từng dùng cảnh giới Hóa Cảnh chém giết một đầu yêu thú, tuy rằng bị thương nhưng vẫn có thể trốn về Dương gia. Ngươi nói xem, Đao Thánh lúc đó có mạnh hay không?" Cổ Thi Điệp kể một câu chuyện xưa, lại quay sang hỏi Thiên Vân.
"Cái gì? Lời nói này là thật?" Thiên Vân cả kinh hỏi.
"Là thật! Thật ra giới tu võ vốn không có cái gì Hóa Cảnh, thế nhưng năm đó Kiếm Thánh cùng Đao Thánh kì tài ngút trời, lấy tự thân lực lượng bước vào cảnh giới này. Cũng vì tuyệt đỉnh cao thủ đã là cực hạn, bước thêm một bước chính là tiên kiều. Nhưng vì Kiếm Thánh cùng Đao Thánh không tìm được tiên kiều, lại đã siêu việt cực hạn, cuối cùng tạo thành một cảnh giới gọi là Hóa Cảnh cũng được gọi là Địa Tiên. Địa Tiên tuy chưa phải chân chính người tu tiên, thế nhưng lại không hề yếu hơn, đấu tay đôi chưa biết ai thắng ai". Cổ thỉ Điệp không mặn không nhạt giải thích.
Thiên Vân hít một ngụm khí lạnh, cũng không ngờ tổ tiên của mình lại kinh khủng bực này.
"Vậy sau khi bước vào Hóa Cảnh, có thể tiếp tục đạp vào tiên kiều hay không?" Thiên Vân lại hỏi.
"Có thể, chỉ cần chuyển hóa nội lực thành linh lực, lại lần nữa tìm thấy tiên kiều liền có thể thành tiên. Thế nhưng tiên kiều sao mà khó tìm, chỉ sợ triệu người mới có một người tìm được. Lại vì tiên kiều khó tìm, Đao Thánh cùng Kiếm Thánh mở ra một cảnh giới khác dù có tốt lại cũng có tệ đoan". Cổ Thi Điệp sắp xếp lại suy nghĩ, tiếp tục nói.
"Tốt là một khi bước vào Hóa Cảnh tuổi thọ sẽ ra tăng không ít, cơ hội tìm thấy tiên kiều sẽ cao hơn. Thế nhưng tệ đoan là cảnh giới quá cao, tìm thấy tiên kiều là một chuyện, bước được hai bước hay không lại là chuyện khác. Dù sao nói điều này còn quá sớm, ta cũng không quá am hiểu phương hướng tu luyện của nhân loại, về sau ngươi đạp vào cảnh giới này sẽ hiểu." Cổ Thi Điệp nói đến đây liền thôi.
"Vân công tử... Vân công tử..." Thiên Vân đang nhập tâm trao đổi với Cổ Thi Điệp lúc này lại bị cắt ngang.
"A! Xin lỗi Ngưng tiểu thư, ta hơi thất thần. Cứ theo ý cô nương liền tốt, ta còn muốn một danh ngạch tiến vào đấu giá hội, mong cô nương giúp một tay". Thiên Vân mở miệng xin lỗi, cũng mau chóng đề cập vấn đề danh ngạch.
"Không có vấn đề, công tử chờ một lát liền tốt". Ngưng Hương mỉm cười, xoay người tiến về phòng nhỏ. Dáng người bốc lửa cùng phong cách ăn mặc thiếu vài khiến Thiên Vân không khỏi đỏ mặt, quay đầu không dám nhìn nhiều một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.