Thủy Cư Hiên thanh mát hữu tình.
Một thiếu niên u sầu đứng kế bên một cái quan tài làm bằng ngọc.
- Phụ thân, người đi bảo trọng. Con sẽ sống thật tốt. Con sẽ làm theo những gì mà người căn dặn.
Kỳ Phong nghẹn ngào nói.
Cảm giác của hắn lúc này khó mà diễn tả bằng lời được. Tim hắn như bị bóp chặt lại. Hắn cảm thấy cô đơn và lạc lõng trong lúc này.
Và rồi hắn rơi lệ.
Giọt nước mắt đầu tiên hắn rơi trên dị giới này. Đây là cảm xúc chân thật nhất của hắn. Tuy hắn không phải người của thế giới này. Nhưng đây đích thực là cha hắn. Là cha của hắn ở kiếp này.
Hắn cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân nhưng càng kiềm nén thì nó lại càng lớn mạnh hơn. Từng câu, từng chữ và nụ cười hiền hòa của phụ thân dành cho hắn cứ mãi hiển hiện trong đầu không thể xóa mờ được.
Không biết qua bao lâu, hắn đã ngừng khóc, hắn quỳ xuống trước Thanh Ngọc Cổ Quan dập đầu ba cái rồi trịnh trọng nói:
- Phụ thân, người yên nghỉ đi. Con sẽ không để người hy sinh vô ích vì hài nhi đâu.
Nói xong thì hắn cất bước đi tới bàn đá, nơi đặt công pháp đỉnh cấp của ma tộc.
Hắn ngồi xuống trung tâm Thủy Cư Hiên nơi đặt cái bồ đoàn mà phụ thân hắn vẫn thường hay ngồi. Hắn lật ra xem một lượt rồi nhắm mắt lại minh tưởng. Không biết qua bao lâu, có thể là vài canh giờ hoặc cũng có thể là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiep-tan-sinh/2535778/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.