Bầu trời âm u, một ngày không có nắng.
Kỳ Phong bị thương hơn nữa tháng mới lành hẳn.
Hôm qua Kỳ Trúc Sơn và Nguyệt sư tỷ tới thăm hắn. Kỳ Trúc Sơn thì cố tỏ ra bình thường, nhưng Như Nguyệt thì trong mắt toát ra vẻ lo lắng và bất an.
Kỳ Phong hắn cũng rất không hiểu vì sao lại kì quặc như thế. Nên khi gia gia hỏi hắn đã bình phục chưa thì hắn cố dấu diếm nói rằng chưa.Tại vì hắn cũng không biết mình có điều khiển được chân khí của bộ thân thể này hay không nên hắn phải tự mình kiểm nghiệm.
Và hôm nay là một ngày hắn rất là mong chờ. Bởi vì sau khi lành lặn thì hắn có thể trải nghiệm những thứ mà hắn mơ ước trước lúc xuyên qua.
Hắn ngồi tĩnh tọa dưới gốc cây trong đình viện. Trong đầu nhớ lại cách vận công của Huyền Vân quyết.
Nhưng hắn vận công mãi cũng chẳng có một tia chân khí nào thoát ra. Hắn cũng không nản lòng mà cứ dựa theo kí ức mà vận công.
Sau nữa ngày cố gắng hắn bắt đầu nghi ngờ rồi hắn liên tưởng đến thái độ cùng những lời mà Kỳ Trúc Sơn đã nói. Hắn dùng thần thức dò xét đan điền. Và hắn đã biết sự thật.
Khuôn mặt trắng bệnh hắn thất thần dựa vào gốc cây, hắn thì thào nói:
- Lão tặc thiên!. Ngươi đem ta tới nơi đây để làm phế vật sao.
Kỳ Phong như người mất hồn. Hắn suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về những tháng ngày gian khổ mưu sinh ở địa cầu, suy nghĩ về cha mẹ và em trai của hắn.
Rồi đột nhiên hắn nhảy dựng lên, dùng sức tung một cú đấm vào gốc cây mà hắn đang ngồi.
- Rầm!, Rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, nhưng không một giọt huyết dịch nào rơi trên đất, huyết dịch của hắn chảy ra bị một chiếc nhẫn đeo ở ngón trỏ hút không chừa một giọt nào. Chiếc nhẫn hấp thu được máu huyết hắn thì rực sáng lên.
Kỳ Phong đang chết lặng thì cũng bị ánh sáng tỏa ra từ chiếc nhẫn làm cho bất ngờ. Hắn chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên tay hắn. Chiếc nhẫn này có màu đen tuyền. Chất liệu không rõ, trên nhẫn khắc rất nhiều đồ án phức tạp, nhìn rất cũ kỹ nhưng chế tác rất tinh sảo đẹp mắt và chiếc nhẫn đang hút lấy máu huyết của hắn.
Khi hắn đang quan sát chiếc nhẫn thì quang mang rực sáng lên, theo bản năng hắn nhắm mắt lại và khi mở mắt ra hắn thấy cảnh vật xung quanh mình đã thay đổi.
Nơi đây là một nơi lạ lẫm. Bầu trời trong xanh nhưng không có Nhật Nguyệt soi sáng. Nơi đây có thác nước lớn chảy xuôi xuống hồ, trong hồ có thủy ngư xinh đẹp tung tăng bơi. Và nơi hắn đang đứng là một thủy cư xa hoa đẹp mắt được xây giữa lòng hồ.
Nơi đây có một bàn đá và hai cái ghế gỗ được phủ lên một miếng da thú êm mượt, trên bàn có ấm trà làm bằng ngọc đang tỏa khói nghi ngút, hương thơm thanh mát lan tỏa làm người thư giãn tâm thần. Quang cảnh nơi đây tạo cho người ta cảm giác rất hài hòa và thoải mái.
Hắn đang ngẩn người quan sát thì một giọng nói trầm thấp vang lên. Giọng nói này cực kỳ thân thiết và quen thuộc.
- Phong nhi. Tu vi con bị phế rồi sao. Là do ai phế bỏ con.
Kỳ Phong kinh ngạc quay sang nhìn thân ảnh vị trung niên anh tuấn đang tiến về phía hắn. Hắn run run hỏi:
- Là cha sao!
Thân ảnh vĩ ngạn kia mỉm cười nói với hắn:
- Phong nhi cũng đã lớn rồi. Con lớn lên rất giống mẫu thân con, chỉ khác biệt là cặp chân mày của con thôi, cặp chân mày này chính là con thừa hưởng từ phụ thân, nó tràn ngập ngạo khí của một cường giả quát tháo phong vân.
Ta cũng biết con có nhiều điều thắc mắc nên con ngồi xuống đi, uống tách trà rồi chúng ta từ từ tâm sự.
Kỳ phong vâng dạ rồi cũng ngồi xuống.
Phụ thân của Kỳ Phong tay bấm pháp quyết. Rồi một đoàn ánh sáng nhu hòa thoát ra từ cánh tay hắn bay về phía người Kỳ Phong. Sau khi bị đoàn ánh sáng bao trùm thì Kỳ Phong như được thoát biến. Cả người hắn sinh cơ bừng bừng, cánh tay gãy xương cũng lành lặn và không để lại một vết sẹo.
- Đây là Xuân Phong Hóa Vũ quyết, là công pháp phụ trợ thiên về trị thương cứu mệnh. Chỉ cần linh hồn chưa tan thì vẫn có thể một hơi cứu sống được. Nhưng mà cũng tùy vào tu vi mà có năng lực cứu mệnh tương xứng.
Cha hắn quảng cáo xong thì trầm giọng hỏi hắn.
- Bây giờ con hãy kể lại mọi chuyện cho ta nghe xem nào.
Kỳ Phong kinh ngạc nhưng cố gắng bình ổn cảm xúc rồi kể lại cho phụ thân nghe.
- Do hài nhi lén một mình trốn vào Ám Nguyệt sâm lâm để tập luyện khả năng thực chiến nên mới gặp phải ám sát. Theo như gia gia điều tra thì rất có thể là người của Âm Dương môn ám sát con.
Phụ thân, người là võ thần, người có cách nào giúp con khôi phục lại tu vi không.
Nói xong Kỳ Phong nhìn phụ thân hắn bằng ánh mắt vô cùng kì vọng.
Chỉ thấy phụ thân hắn mỉm cười nói:
- Quả nhiên là do chúng gây ra. Xem ra sắp có biến thiên rồi.
Tiểu tử ngươi cũng đừng giả bộ đáng thương với ta. Ta là cha ngươi đương nhiên sẽ giúp ngươi rồi.
Nhưng Xuân Phong Hóa Vũ có thể cứu mệnh nhưng không thể tạo ra đan điền cho ngươi được.
Đan điền ngươi vỡ tan tương đương với đạo cơ cả đời ngươi cô đọng ra bị hủy toàn bộ.
Chỉ khi đạt tới thần giai ngưng tụ ra thần cách thì mới có thể không cần đan điền, thân thể toái phá cũng có thể trọng sinh. Bởi vì đạo cơ đã lạc ấn vào thần cách nên thần cách bất phá thì thần giai bất tử.
Ngươi là võ vương đỉnh phong, bị hủy đan điền thì không thể nào khôi phục được. Chỉ có đoạt xá một thân thể khác thì mới tu luyện lại được.
Nhưng đoạt xá cũng là chuyện tình nghịch thiên. Tu luyện giả cả đời chỉ đoạt xá được một lần. Chỉ có hạng người vô cùng nghịch thiên thì mới có thể đoạt xá lần hai.
Đoạt xá thân thể mới sẽ làm linh hồn ngươi bị hao tổn, bởi linh hồn ngươi không tương thích với thân thể mới. Mà linh hồn là thứ cực kỳ quan trọng. Nếu tổn hại, nhẹ thì giảm ngộ tính, nặng thì sẽ biến thành ngu si.
Mà ngươi là thần giai chi tử, huyết mạch thần giai tôn quý, làm sao có thể là thân thể phàm nhân được.
Cha hắn ôn tồn giảng cho hắn nghe
Kỳ Phong nghe xong thì khuôn mặt khổ sáp nói:
- Vậy chẳng lẽ hài nhi cả đời phải làm một phế vật có huyết mạch thần giai sao.
- Theo như lí thuyết thì là vậy. Nhưng cũng không phải là không có cách. Nếu ta để ngươi đoạt xá rồi đem huyết thống thần giai đánh vào cơ thể mới của ngươi thì ngươi vẫn là thần giai chi tử thôi.
Nhưng để ngươi đoạt xá thì ngươi mãi mãi chỉ dừng lại ở thánh giai mà thôi. Nhưng đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của thần giai rồi. Nhưng ngươi cũng rất may mắn vì làm nhi tử của ta. Ta còn một cách khác. không cần đoạt xá nhưng vẫn tu luyện được.
..........................................