cho Bách Lý Nguyệt Ca có an ủi Oanh Thời bao nhiêu đi nữa, thì suy cho cùng cú sốc lớn đến thế cũng không thể ngày một ngày hai là nguôi ngoai đi được.
Nàng sống như một cô hồn trong suốt mấy ngày rồng, đề rồi khi nhớ lại dòng chữ "đừng báo thù" mà sư phụ gửi gắm, nhớ ra còn Mặc Liên là chưa được tìm thấy, nàng đã chủ động đi tìm Nguyệt.
Đêm tối chỉ được rọi sáng nhờ chút ánh sáng chập chờn bé nhỏ của ngọn nến leo lắt, nàng nằm im trên giường của khách trạm mà chẳng tài nào ngủ được, cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng nến in hằn trên trần nhà. Nàng dặn mình đè nén đau thương, cho vị mĩ nam tử kia một cầu trả lời xác đáng
Ít ra thì, nàng cũng không thể để hắn "cung phụng", dỗ nàng như tổ tông mãi thế được. Nàng có nỗi khổ của nàng, còn hắn cứ chạy theo nàng như thế, không phải hắn cũng khốn khó đấy sao, cớ gì nàng lại hành hạ hắn suốt thế. Nàng giơ tay mình lên triều không mà nhìn ngắm, nàng gầy đi nhiều rồi, xương xẩu cứ thế lồ lộ hết cả.
Bảo sao hắn cứ luôn buồn thương nhìn nàng.
Oanh Thời không phủ nhận nàng có chút cảm động khi hắn tới cưu mang nàng, nhưng bủa vây trong tâm trí nàng khi này chỉ có tang thương mà thôi. Có lẽ sau khi tìm được nguyên cớ, báo thù xong, nàng sẽ tử tế đền đáp lại ân nghĩa của hắn. Lần này, nàng đành trái lời sư phụ vậy. Nếu nàng không báo thù, cả đời này nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3652060/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.