Trong vườn đào nhỏ của Cẩm Vân.
Đang thong thả đá chần, ung dung nhàn hạ ngả mình trên cành đào, chợt có hòn đá bị ai ném tới làm đứt mạch trầm tư suy nghĩ của Oanh Thời. Nàng hất tay, hòn đá bị gió cắt đồi, vô lực rơi xuống đất.
"Diên? Đệ tạo phản à?"-Oanh Thời vẫn ngả mình trên cây, nàng ngoảnh đầu nhìn bóng dáng đang đi tới.
"Nào dám chứ. Đệ tới rủ tỷ đi làm nhiệm vụ. Không trả nốt vụ cháy tháng trước, sư phụ sẽ bắt đệ gán thân trả nợ mất."
Nhuận Diên là một cậu thiếu niên điển trai nhưng lại không sở hữu một sự điểm đạm trưởng thành như vẻ bề ngoài. Mấy lần có biến đều là cậu với Thiền Chiêu gây nên, Oanh Thời đã quá quen, nàng hất căm:
"Ta chả biết đâu! Đệ tự đi mình đi. Quả báo đến với đệ đó, chọc con bé Chiêu ít thôi thì đã..."
Nàng chưa kịp nói hết, một chiếc giày trắng chả biết từ đâu bay tới, người cần trúng thì không trúng, lại đập một phát vào cái chân đang đỏng đảnh đung đưa của Oanh Thời.
Thiển Chiêu chạy tới, gương mặt phụng phịu trông rất dễ thương, có điều tính cách lại không mấy khả ái như bề ngoài:
"Nhuận Diên! Huynh là đồ khốn nạn! Huynh giấu một cái dép còn lại của bồn cô nương đâu rồi!!!"
Thể là hai đứa lại ẩm ĩ chơi trò mèo đuổi chuột trong hoa viên.
Oanh Thời đã làm quen với sự náo loạn này. Nàng định ngả người ngủ tiếp thì Mặc Liên lại đến hạch sách:
"Tỷ cứ suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645935/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.