Năm ấy từng có một đứa bé con khiến trái tim sắt đá ấy lần đầu lay động, năm ấy từng có một nàng thiếu nữ tinh nghịch hóm hỉnh dễ dàng luồn lách vào trong trái tim hắn, chễm chệ với ngôi vương, năm ấy, cũng từng có một nữ nhân khiến hắn điên cuồng đánh mất đi bản ngã của mình.
"...tham lam vô độ, cướp bóc tham nhũng, ăn trên xương máu của nhân dân, cấu kết với phản thần tặc tử làm loạn đàng trong đàng ngoài, nay chứng cớ đã đủ, nhân chứng vật chứng đều ở đây. Ngươi còn có gì để nói không?"
Tử Nguyệt nghe người mà hắn bán sống bán chết bảo vệ, nghe cái người mà đã một tay gián tiếp đẩy người hắn yêu vào cửa tử, vạch tội hắn mà thấy sao lại nực cười đến thế.
Một con rết đội lốt rồng thiêng.
Hắn bật cười hoang dại giữa đại điện khiến ai nấy cũng hoảng sợ xa lánh. Hắn sợ gì án tử ấy chứ. Tay hắn nhuốm máu rồi, nhuốm máu nàng, nhuốm cả máu của những tên có ý định nhen nhóm vực dậy cơ đồ của họ Lã kia, nhuốm máu cả trái tim đã vụn vỡ của hắn.
Hắn bần thần nói một câu mà như đã bị trút hết sinh lực sống:
"Thần... không còn gì để nói."
Hắn mệt rồi. Hắn nhớ nàng phát điên phát dại. Ngủ mơ cũng sẽ mơ thấy nàng, làm gì, ở đâu cũng đều liên tưởng đến hình bóng nàng. Cơ nghiệp một tay hẳn gây dựng hóa ra lại chan chứa nhiều bóng hình của hẳn và nàng đến thế. Nhưng mỗi lần hắn cố với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645933/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.