Lúc về khách trạm, Nguyệt Ca thấy Oanh Thời ngồi thu lu cuộn mình ở trước cửa phòng. Hắn thoáng sững sờ, sao mà quen thuộc đến thế. Quả thực, dù có trải qua bao nhiêu kiếp, Oanh Thời vẫn là thế, vẫn là nàng.
"Sao thế?"-Hẳn hỏi nàng.
Oanh Thời ngẩng đầu lên.
"Huynh đi đâu vậy?"
Dường như sự ra đi của mười hai sinh mạng dược phủ đã ảnh hưởng phần nào đến nàng, ảnh hưởng tới nhận thức về sự cô độc, nàng bất giác sợ hẳn cũng sẽ bỏ lại nàng.
Hắn sao dám khai ra chuyện mình vừa giải quyết. Nguyệt Ca khẽ đánh trống lảng.
"Sắp sáng rồi, nàng muốn ăn gì đó không?"
Oanh Thời lắc đầu nguầy nguậy.
"Đi thôi. Điểm đến tiếp theo mà huynh nói ấy."
Nguyệt Ca nghe vậy thì hài lòng gật đầu. Mới mười tuổi, bắt nàng hướng đạo là ủy khuất cho nàng. Đáng lẽ tuổi này nàng nên được thỏa mình vui chơi, được quyền sai, được quyền sửa mới phải. Nhưng hắn cũng không thể làm gì, ngoại trừ việc âm thầm đồng cảm với nàng, thấu hiểu nàng, lặng lẽ lắng nghe những cảm xúc của nàng.
Trên đường đi, hắn mua cho nàng cái bánh bao ăn, lại mua thêm mấy cái bánh ngọt. Hắn cứ như sợ nàng đói.
"Huynh nuôi heo hả?" - Oanh Thời thắc mắc.
"Đường xá xa xôi."-Hắn đáp.
"..Nhưng ta có đi đâu, huynh đòi cõng ta mà."
"Nàng không thích hả?"
"...Ta đâu có nói thế, ta sợ huynh chê bẩn thôi."
Nghe thế thì Nguyệt Ca bật cười dịu dàng, nàng vẫn thế, vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645931/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.