Nguyệt Ca chầm chậm tỉnh dậy trong ánh mắt đầy lo lắng của Phụng Chiêu. Hắn gượng ngồi, câu đầu tiên hắn nói là hỏi y: “Chiêu, Oanh Thời đâu?”
Phụng Chiêu đang cười hớn hở thì bỗng xụ mặt.
“Ta nói cái này, đệ đừng buồn nhé...
Sau khi thanh tẩy cả con sông lệ khí, sức khỏe Oanh Thời giảm sút, mái tóc đen láy của nàng đã bị hóa bạc trắng đầu. Đấy là phản phệ do nàng đã sử dụng quá nhiều tiên thuật thanh tẩy một lúc. Nguyệt Ca không nghe cho tỏ ngọn ngành câu chuyện đã vội vã xỏ giày rời đi. Không biết bằng thế lực tâm linh tương thông nào, mà hắn đến đúng nơi nàng đang đợi.
Ở Tàng Thư các, như mọi ngày, Oanh Thời vẫn cuộn mình ngồi đợi ở cửa thu lu đóng cục. Nàng vẫn ngoan ngoãn như thế, vẫn đợi hắn như thế, vẫn an phận đến vậy, nhưng mái tóc đen láy kia, đã không còn như xưa được nữa. Mái tóc bạc trắng như tuyết xõa dài, phủ cả xuống nền đất. Da nàng vốn trắng, nay tóc đã hóa bạc, trông càng thêm mỏng manh hơn, xanh xao hơn, tưởng chừng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, hệt như một trang giấy mong manh dễ mà bị người ta vò nát.
Không biết vì lí do gì mà sải chân hốt hoảng, vội vã kia của Nguyệt Ca bỗng chậm lại, từ tốn tiến đến chỗ nàng. Thấy động, Oanh Thời ngước lên đối mắt với hắn, nàng cười, rạng rỡ như ánh tịch dương.
Nụ cười của nàng khẽ khàng day nhẹ vào trái tim hắn, khiến hắn lặng thinh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645447/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.