Hôm ấy, Bách Lý Nguyệt Ca đang chỉnh đốn đại binh, bất ngờ có tiếng nhốn nháo xộn xạo vang lên thu hút sự chú ý của hắn. Cái con bé mới mấy hôm nọ được đưa về thiên cung chả biết chui ra từ đâu đang sờ sờ đứng trước mắt hẳn.
Người nó lấm lem bụi đất, cành củi, lá khô còn dính dáp cả vào y phục nó. Nó giương đôi mắt tròn xoe ấy ra tiếp tục ngây ngô nhìn hắn như đang thắc mắc rằng tại sao hắn rời bỏ nó.
Hắn nhất thời câm lặng không nói ra được lời nào. Rốt cuộc con bé này sở hữu trí nhớ siêu phàm cỡ nào vậy?
Nhìn là biết nó tự đi bộ đến đây. Từ thiên cung mà tới thì cũng phải mười ngày mười đêm quốc bộ, mà kể ra cũng nể, nó nhớ được đường từ thiên cung đến doanh trại của hắn.
Bách Lý Nguyệt Ca đưa tay lên ra hiệu tản quân. Hắn ngoánh ra đối đáp nhìn nó.
"Tên là gì?"-Hắn hỏi.
Nó nghiêng đầu nhìn hắn. Nguyệt Ca day day sống mũi. Hắn quên mất, con bé này không sinh ra từ huyễn hoang, nó có biết gì đâu. Một tờ giấy trắng. Nguyệt Ca tiến tới phủi lá cây trên người nó rồi xách lấy cổ áo nó như xách một chú cún.
"Ta đưa ngươi về.
Hắn chỉ cần vung tay, một vòng tròn tiên pháp hiện ra, thoắt biến đã đưa nó về chỗ Bách Lý Phụng Chiêu. Hắn ném nhóc con vào lòng y.
"Huynh trồng người thế này...."
Hắn định nói nữa thế nhưng nhìn gương mặt tiều tụy trông thấy, hốc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3645445/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.