Khi về tới Âm Phủ, Oanh Thời đã ngồi im lìm, đóng cọc bên bờ Vong Xuyên. Nàng ngồi đây chờ hắn. Nàng muốn hỏi hắn nhiều điều. Nàng muốn hỏi hắn đã rung động khi nào. Nàng muốn hỏi Tử Nguyệt... không, là vị thần tiên bên trong hắn đã có ý trung nhân hay chưa.
Vạn năm ngắm nhìn lục giới luân chuyển còn được, mà đợi hắn sao lại khiến nàng bứt rứt đứng ngồi không yên đến vậy. Thi thoảng có mấy tiểu quỷ đi qua còn cúi chào nàng. Oanh Thời cũng thấy bất ngờ thật. Có lẽ lịch kiếp đã tu bổ chân thân cho nàng, khiến nàng có được dáng thể hoàn chỉnh của một tiên tử. Vóc dáng, diện mạo, đều y chang “Oanh Thời”.
Y phục trên mình đỏ tươi hệt như bông bỉ ngạn sống đang đung đưa lay nhẹ mình trên bờ của dòng sông bất tử.
Ở đây mấy năm, nàng cũng biết được thứ nước canh được phát trước đạo luân hồi kia là canh Mạnh Bà, khiến ta vong tình, vong ái, vong khứ, quên hết mọi điều từ kiếp trước.
Kiếp trước Oanh Thời không uống, nhưng do tiên phách thiếu hụt, nên có lẽ vì thế nàng không thể nhớ ra được chút kí ức gì, cũng có lẽ vì thế đó mà mệnh yểu. Oanh Thời tạ thế khi nàng mới được mười tám mà thôi.
Nàng bĩu môi:
“Làm sao bây giờ, vừa muốn chàng sống lâu, vừa không muốn chàng thành gia lập thất, không muốn chàng yêu bất kì ai khác. Ta có ích kỉ quá không hả Nguyệt?”
Tiếng bước chân vọng lại gần, nàng hớn hở ngoảnh sang:
"Ng..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644676/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.