Cẩm Y Vệ đúng là cấm quân của triều đình, rất mượt mà, Oanh Thời dễ dàng được trà trộn vào trong đám người nô lệ mà chả ai hay, quỷ thần không ai biết.
Tiếng xe ngực gỗ lọc cọc vang vọng bên tai, hơi người đông đúc nóng nực liên tục phả vào người Oanh Thời. Không có một tiếng nói nào phát ra, không ỉ ôi khóc lóc. Chỉ có tiếng vút ngựa của tay gia nô cùng tiếng móng ngựa cào vào nền đất đá gồ ghề.
Oanh Thời cựa quậy một cách khó nhọc. Gông, xích kềnh càng khóa chặt cổ, tay và chân nàng, những sợi dây thừng , sợi đay trói đoàn người nối với nhau, nó chặt đến mức, siết đến hằn sâu vào thớ thịt khiến Oanh Thời đầy bức bối, cổ tay ung lên tê dại.
Đám người này, chúng rất cẩn thận. Thậm chí là bài bản.
Nàng cùng một toán nô lệ được nhốt trong một chiếc lồng gỗ đã được phủ kín bằng vải đen, được vận chuyển như lương thực vào một địa phận trời đất chẳng hay. Đến nơi còn bị bịt mắt cho đến khi xuống một tầm hầm tăm tối, tù túng ẩm ướt đến rợn ngợp mới được tháo ra. Chúng giam lỏng nô lệ hệt như một loài cầm thú.
Tay chân trói chặt, ăn uống, vệ sinh các thứ đều kém chất lượng đến tệ hại. Người người ở đây ai nấy cũng giữ vẻ u ám, lúc nào cũng thấy cúi gằm mặt, đôi mắt xám đen không có lấy một tia sống nào. Có người trong số họ đã mất tất cả vì chiến tranh, có người vì nước mất nhà tan mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-hoa-thien-duyen/3644670/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.