Sau khi Tiêu Vũ Lạc từ Ngự thư phòng trở về, vẫn nhàn rỗi đến phát chán, ở trong Hoàng cung lúc ẩn lúc hiện, muốn tìm Tiêu Thần Phong thì không biết tên kia đã chạy đi đâu, còn nói làm thiếp thân thị vệ của mình, cả ngày một cái bóng cũng không thấy.
Hanh hanh, ta nhất định phải khấu trừ bổng lộc của gã! Tiêu Vũ Lạc vừa hung tợn suy nghĩ, vừa hung thần ác sát trừng tiểu thái giám đi theo bên cạnh hắn, tiểu thái giám kia sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, dập đầu la: “Hoàng hậu nương nương, tha mạng a! Tha mạng a!”
Tiêu Vũ Lạc mạc danh kỳ diệu nghĩ: khi nào thì ta muốn mạng của nhóc? Nhưng hắn nhìn thấy tiểu thái giám kia vẫn không ngừng dập đầu thì linh quang chợt lóe, lập tức cười gian trá nói: “Ngươi đứng lên đi, Bản cung không muốn mạng của ngươi.”
Tiểu thái giám kia vừa nghe thì như được đại xá, không ngừng tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương khai ân!”
Tiêu Vũ Lạc cười càng gian trá, chậm rãi nói: “Nhưng ta có điều kiện! Ngươi lấy cho ta một bộ y phục giống như ngươi đang mặc .”
“A? Hoàng hậu nương nương, ngài ~~~” Tiểu thái giám nghe xong vẻ mặt mờ mịt.
“Ân?” Tiêu Vũ Lạc cố ý nheo mắt, giả bộ tức giận.
“Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi lấy.” Tiểu thái giám thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Vũ Lạc liền vội vàng đứng lên, lảo đảo đi lấy trang phục thái giám cho Tiêu Vũ Lạc.
Chỉ trong chốc lát, tiểu thái giám đi mượn một bộ trang phục thái giám đã quay lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/7342/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.