Tiêu Vũ Lạc ngạc nhiên nhìn chằm chằm cửa, muốn nhìn xem Thanh Vân Vương có diện mạo ra sao. Nghe nói Thanh Vân Vương Lê Phi Dật và Lê Phi Kì đều do Hoàng Thái hậu sinh ra, năm nay mười tám, luôn du ngoạn bên ngoài, nhưng thay vì nói là du ngoạn bên ngoài, thì phải nói là du sơn ngoạn thủy tới thỏa thích mới đúng. Lê Phi Dật thiên tư thông minh, cầm kỳ thư họa, văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông, không hề thua kém Lê Phi Kì, nhưng mà trời sanh tính tình phóng đãng không kềm chế được, không muốn nhốt mình trong Hoàng thành an an ổn ổn làm Thanh Vân Vương của y, mà lại bước vào giang hồ, trước đây còn chọc Thái Thượng hoàng tức chết.
“Hoàng huynh, đệ đã về rồi ~~~” Âm cuối kéo dài, từ cửa đi vào chính là một nam hài giống Lê Phi Kì tám phần, trù y xanh nhạt, mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một cây trâm hắc sắc cài lên, mang nụ cười giảo hoạt lanh lợi tiến vào, theo bước chân của y, vài sợi tóc rơi bên ngoài nhẹ nhàng phất lên. Trên mặt nam hài khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt long lanh kia, cũng là chỗ duy nhất mà Lê Phi Kì thua kém lớn nhất, Lê Phi Kì có phượng mắt tử sắc xinh đẹp giống như có thể nhìn thấu tất cả, khiến cho người ta có cảm giác áp bách, mà đôi mắt long lanh của y lại trong suốt, ấm áp đến mức làm người ta không tự giác muốn tới gần y.
“Tiểu Dật, đệ còn biết phải trở về a, lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/7340/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.