“Ách, ngươi là?” Tiêu Vũ Lạc mang ánh mắt khó hiểu hỏi nam tử kia.
Người nọ chợt cười “Ha hả”, nói : “Nói vậy công tử lần đầu tiên tới nơi này rồi. Tại hạ họ Nhan, tên một chữ Tuấn, là lão bản của Thấm Tương Uyển này.”
“A? Ngươi là lão bản của Thấm Tương Uyển này? Không thể nào, nơi này không phải là kỹ viện sao? Lão bản của kỹ viện không phải đều là tú bà sao? Tú bà không phải đều là nữ sao? Nhưng mà ngươi nhìn thế nào cũng là nam nhân a!”
Tiêu Vũ Lạc vì kinh ngạc mà miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào một quả trứng. Đôi mắt to tròn lúc này lại trừng lớn như chuông đồng.
Nhan Tuấn thấy bộ dáng hắn như là thấy cái gì rất kinh ngạc cũng không để ý, ngược lại cảm thấy rất đáng yêu. Một nhân nhi khiến cho y hứng thú cực điểm, muốn tiếp cận hắn nhiều hơn, hiểu rõ hắn. Nhìn hắn ăn mặc hoa lệ nhưng khí chất xuất chúng, hẳn là xuất thân bất phàm. Nhưng chắc chắn không phải người trong Khuynh Nhật thành, từ việc hắn không quen thuộc Thấm Tương Uyển là có thể nhìn ra. Không phải Nhan Tuấn y kiêu ngạo, chỉ cần là người trong Khuynh Nhật thành sẽ không thể không biết y là lão bản của Thấm Tương Uyển này.
“Ha hả, công tử có điều không biết, Thấm Tương Uyển này vốn là gia mẫu khi còn sống lập ra. Sau khi gia mẫu qua đời tại hạ mới tiếp quản kinh doanh. Nếu công tử lần đầu tiên tới nơi này, chi bằng để tại hạ tiếp đón công tử đi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/7314/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.