Lê Phi Kỳ cùng Nhan Tuấn đi đến Phượng Dạ Cung, đến trước phòng ngủ của Tiêu Vũ Lạc, vừa tới cửa thì nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh kỳ quái.
“Hoàng tẩu, ngươi thua rồi nha, chúng ta đã nói rồi, mau cởi ra!” Lê Phi Dật nhào lên.
“Không cần, ngươi xấu lắm, không cho ta sửa lại nước cờ.” Tiêu Vũ Lạc túm chặt áo đơn của mình.
“Ta đã cho ngươi sửa mười lần rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Làm người nói phải giữ lời nha ~~~ mau cởi ra!”
“không cần, ngươi mặc nhiều y phục như vậy, ta lại chỉ mặc một cái, cởi ra sẽ trần truồng, hơn nữa ta vốn muốn để cho ngươi thua sạch trở về.” Tiêu Vũ Lạc hối hận vì sao vừa rồi không mặc y phục tử tế rồi mới chơi.
“Ha hả ~~~ luận kỳ nghệ thì ta chính là thiên hạ đệ nhất, là tự ngươi xem thường ta. Mặc kệ nói như thế nào, ngươi vẫn phải cởi ra ~~~” Lê Phi Dật cười tà ác, thầm nghĩ, ta muốn xem ngươi trần truồng nên mới bày ra trò chơi này thôi ~~~
“Không cần ~~~” Tiêu Vũ Lạc thề sống không theo (?)
Phanh một tiếng, Lê Phi Kỳ đá văng cửa phòng.
“Các ngươi đang làm gì hả?” Nhan Tuấn lạnh lùng hỏi.
“Tuấn~~~ ô ô ~~~ Tiểu Dật, cậu ta, cậu ta muốn cởi y phục của ta!” Tiêu Vũ Lạc bổ nhào vào lòng Nhan Tuấn.
“Cái gì? Tiểu Dật ~~~” Vẻ mặt Lê Phi Kỳ dữ tợn: “Lá gan ngươi thật ra càng lúc càng lớn a ~~~”
“A! hoàng huynh, ngươi hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/2105769/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.