Quay lại trong phòng, Tiêu Vũ Lạc che miệng cười cười, bả vai run rẩy, thái dương Nhan Tuấn hiện ra mấy chữ thập, trong mắt phượng lục sắc viết bốn chữ “dục cầu bất mãn”. (dục cầu bất mãn : chuyện xxx chưa được thỏa mãn)
“Vũ Lạc ~~~ không phải ngươi đã quên mình đang ở đâu a? Cần ta nhắc nhở ngươi một chút không?” Nhan Tuấn nói xong hung hăng chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn đang cười rất vui vẻ của Tiêu Vũ Lạc, mãnh liệt cho hắn một nụ hôn sâu khiến hắn thiếu chút nữa hít thở không thông.
Lần này rốt cục không ai đến quấy rầy, Nhan Tuấn hôn xong còn liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt ý do vị tẫn, ánh mắt không thèm che dấu cứ quét tới quét lui trên người Tiêu Vũ Lạc. Tiêu Vũ Lạc mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng nghĩ sao ánh mắt này quen thuộc quá, giống như, giống một người nào đó nga ~~~ (ý do vị tẫn: chưa được thỏa mãn hết nhu cầu)
“Tuấn, ngươi, ngươi, ngươi.” Tiêu Vũ Lạc lắp bắp, đỏ mặt nhìn Nhan Tuấn ở trên người hắn, cảm thấy tư thế của hai người phi thường quỷ dị, giống như ở đâu đó cũng đã phát sinh tình huống cùng loại, ân ~~~ ở đâu ta ~~~
“Ta làm sao?” Nhan Tuấn giả vờ vô tội, chớp chớp mắt, vẻ mặt “Ta không làm chuyện xấu”.
“Ngươi!” Tiêu Vũ Lạc quay đầu đi, hừ nói: “Không có gì, ngươi đứng lên đi, đừng đè lên người ta.”
“Không !” Nhan Tuấn lập tức trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt.
“Không? Vì sao lại không? Ngươi không biết tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh/2105759/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.