170.
“Anh có yêu Thanh Thanh không?”
Từ Diên dựa người vào chiếc xe BMW của anh, tư thế có chút ngả ngớn. Đôi mắt cụp xuống che đậy xúc cảm dưới đáy mắt, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay trỏ.
Hắn có yêu Quý Kiều Thanh không?
Chính hắn cũng không biết.
Chỉ là khi nghĩ về cậu, nghĩ về cái chết của cậu, trái tim không nhịn được âm ỉ từng đợt.
Kỳ Ngôn khẽ cau mày, áp chế thứ cảm giác khó chịu này xuống, bình ổn lại trái tim đang chậm một nhịp.
171.
Kỳ Ngôn dùng trầm mặc để ứng phó.
Không gian xung quanh rơi vào sự tĩnh lặng, cả hai không ai nói câu nào.
Tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống, cũng có thể nghe thấy âm thanh nó phát ra.
Thật lâu sau đó, Từ Diên mới cất giọng nói đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
“Thôi vậy, có lẽ anh vẫn chưa nhận ra. Tôi sẽ đợi câu trả lời, nhưng đừng để tôi đợi lâu quá, tôi sẽ tức giận nha.”
Từ Diên xoay người bước vào trong xe, anh hạ cửa sổ xuống, mỉm cười nói:
“Sau cùng thì, tôi mong câu trả lời của anh sẽ không làm tôi thất vọng, nếu không, tôi cũng không biết bản thân sẽ phát điên gì đâu đó. Chúc may mắn, tạm biệt.”
Người đến như một cơn gió, cũng đi như một cơn gió.
172.
A Diên đi rồi, Kỳ Ngôn bất động đứng ở nơi đó. Một lúc lâu sau, anh mới chậm chạp rời đi.
173.
Tôi nhìn ánh trăng trên bầu trời, trăng hôm nay thật sáng.
Giống như anh vậy.
174.
Lần đầu tiên gặp anh, tôi thấy trên người anh tỏa ra ánh sáng.
Rất đẹp.
175.
Kỳ Ngôn vào phòng “cũ” của tôi, hình như anh muốn tìm thứ gì đó.
176.
Kỳ Ngôn trở về biệt thự ở Giang Thành, hắn nằm lên ghế sofa, đôi chân thon dài gác lên thành ghế, cánh tay vô lực đặt lên trán.
Hồi ức như thước phim đang chiếu chậm trước mắt hắn, thước phim ấy đã lâu, cũng đã phủ một lớp bụi dày đặc.
177.
Lần đầu tiên nhìn thấy Quý Kiều Thanh, hắn thật sự bị thu hút bởi cái khí chất ưu nhã kia của cậu.
Quý Kiều Thanh khi ấy, giống như một công tử môi hồng răng trắng đã rất lâu mới được bước ra khỏi biệt phủ.
Có chút ngây thơ, cũng rất đáng yêu.
178.
Nốt ruồi hứng lệ bên khóe mắt của cậu thiếu niên đột nhiên trở nên vô cùng bắt mắt.
179.
Hắn cảm thấy hứng thú với cậu thiếu niên này.
180.
Sau đó, lại cảm thấy cậu thiếu niên này khá giống với mối tình đầu của hắn.
Nhưng Kỳ Ngôn biết, hai người không giống nhau.
181.
Hắn bao nuôi cậu rồi.
182.
Cậu thiếu niên từng hỏi hắn vì sao lại chọn cậu giữa hàng nghìn ngôi sao khác, hắn đã lấy một cái cớ vô cùng vụng về.
Hắn nói, cậu giống với mối tình đầu của hắn.
Là thế thân trong truyền thuyết.
183.
Nhưng hắn cũng không xem Quý Kiều Thanh thành Thẩm Tinh.
Hai người họ đều là một cá thể duy nhất, tồn tại độc lập, không ai giống ai.
184.
Kỳ Ngôn xem Quý Kiều Thanh như người tình nhỏ, một người làm ấm chiếc giường đã từng rất lạnh lẽo của hắn.
Hắn đối xử với cậu, kỳ thật cũng không tệ.
Kỳ Ngôn thuộc tuýp người khá vô tâm, chính hắn cũng biết.
Chỉ là, nếu như không ai chỉ ra sự vô tâm của hắn, hắn sẽ không biết bắt đầu sửa từ đâu.
185.
Kỳ Ngôn đột nhiên nhớ ra, trước kia hắn và Quý Kiều Thanh từng có một tấm ảnh chụp chung.
Tấm ảnh được chụp vào buổi lễ trao giải mà Quý Kiều Thanh lần đầu tiên được đề cử.
186.
Tấm ảnh đó, hình như ở trong phòng của Quý Kiều Thanh.
187.
Kỳ Ngôn bắt đầu lục tìm.
Trước khi rời đi, cậu đã biến căn phòng trở về tình trạng ban đầu của nó.
Trái tim hắn rơi mất một nhịp.
Có chút hụt hẫng thì phải.
188.
Hắn không thấy được tấm ảnh, ngược lại thấy một tờ giấy bị vò nát nằm trong thùng rác.
189.
Kỳ Ngôn thấy tờ giấy xét nghiệm của tôi rồi.
190.
Anh cầm tờ giấy bị nhàu nát đến không còn hình dạng trên tay, ánh mắt vẫn luôn không rời khỏi chữ trên tờ giấy ấy.
Tôi không thể nhìn ra được anh đang có cảm xúc gì.
191.
Toàn thân tôi như bị kim đâm, đau đến không thở nổi.
Ừ, nhưng mà tôi đã không còn thở từ lâu rồi.
192.
Tôi nhìn bàn tay gần như sắp biến mất của mình, khẽ thở dài một hơi.
Thời gian của tôi không còn nhiều nữa.
193.
Kỳ thực, tôi cũng không biết thời gian này có gì quan trọng đối với tôi.
Dù sao tôi cũng chết rồi, thế nào mà chẳng được.
194.
Bàn tay Kỳ Ngôn siết chặt tờ giấy trên tay, ngón tay tinh tế phát ra run rẩy.
Yết hầu hắn cuộn một vòng, cổ họng như bị bông gòn chặn lại.
Hắn cảm nhận được, trái tim của hắn đang đập rất nhanh, như muốn vỡ tung ra vậy.
Thủy triều nơi đáy lòng dường như sắp phá vỡ bờ đê do hắn xây lên, chỉ chờ thời cơ mà chảy ra ngoài.
195.
Hắn bình ổn lại tầng sóng mãnh liệt bên trong cơ thể, đôi mắt làm cách nào cũng không rời khỏi được sáu chữ: “UNG THƯ NÃO GIAI ĐOẠN CUỐI.”
196.
Quý Kiều Thanh bị ung thư não?
Cậu cũng không nói cho hắn biết.
197.
Kỳ Ngôn biết, Quý Kiều Thanh có một thói quen cực kỳ xấu, luôn giấu bệnh.
Bản thân bị bệnh, cũng không nói cho bất cứ ai, phải đến khi người bên cạnh phát giác ra có gì đó không đúng, cậu mới nói.
Rất không tốt, hắn đã nhắc nhở cậu rất nhiều.
Nhưng cậu hình như nghe tai phải, ra tai trái.
Hắn muốn nói, lại sợ cậu chê phiền.
198.
Sợ?
Hắn sợ Quý Kiều Thanh chê phiền?
Vì sao?
Từng câu hỏi bất chợt nhảy ra dưới đáy lòng, khiến Kỳ Ngôn có chút lúng túng.
Đối mặt với tình huống này, là lần đầu tiên.
199.
Kỳ Ngôn có rất nhiều cái đầu tiên, tất cả đều là do cậu phá bỏ mà đưa đến.
200.
Tôi thấy sắc mặt Kỳ Ngôn không được tốt lắm.
201.
Anh cất tờ giấy xét nghiệm của tôi vào trong túi áo khoác, sau đó rời khỏi biệt thự.
202.
23:30 đêm, anh đến bệnh viện thành phố.
203.
Anh gặp bác sĩ điều trị cho tôi, hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của tôi.
204.
Kỳ Ngôn nghe bác sĩ nói, bệnh của Quý Kiều Thanh đã kéo dài được 1 năm 9 tháng rồi.
Còn có, hình như cậu cũng bị trầm cảm.
205.
Tâm can như bị giày xéo, từng mũi dao nhọn đâm vào trái tim hắn, máu thịt lẫn lộn.
Đau, đau đến không thở nổi.
Hắn ôm lấy ngực trái, ý đồ muốn bình ổn lại trái tim đang thắt lại từng đợt.
Nhưng hắn không thể.
206.
Bác sĩ trông thấy Kỳ Ngôn vừa ôm ngực, vừa thở dốc liền hỏi hắn có phải có bệnh về tim mạch không.
Hắn khẽ lắc đầu.
Không có.
207.
Hắn không biết bản thân vì sao đột nhiên lại như vậy, hẳn là sau khi nghe bác sĩ nói về bệnh tình của Quý Kiều Thanh đi?
Vừa nghĩ tới liền cảm nhận được trái tim đang âm ỉ lên từng hồi.
208.
Bác sĩ dường như nhận ra điều gì đó, anh ta thở dài một hơi.
“Đúng là tình yêu mà. Người không có bệnh lại đau hơn người có bệnh.”
“Anh chắc hẳn phải yêu cậu ấy lắm.”
Bác sĩ cảm thán một câu, lại khiến Kỳ Ngôn lâm vào mê man.
Cái gì mà tình yêu, cái gì mà người không có bệnh lại đau hơn người có bệnh?
209.
Hắn yêu Quý Kiều Thanh sao?
Hắn không biết.
210.
Kỳ Ngôn không biết bản thân làm thế nào mà rời khỏi được bệnh viện.
Chỉ cần nghĩ đến những lời của bác sĩ nói, hắn liền cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đi vài phần.
Bác sĩ điều trị cho Quý Kiều Thanh nói, cậu phát hiện ra bản thân bị ung thư não từ 1 năm trước, nhưng vẫn luôn không muốn điều trị.
Bệnh trầm cảm của cậu, cũng ngày một nặng.