Mười giờ tối, Tần Chỉ Ái mệt mỏi trở về nhà, ném túi xách xuống sofa và thả mình vào chiếc giường êm ái. Giữa lúc ấy, một tin nhắn từ trợ lý bất ngờ hiện lên…
“Đây là số điện thoại riêng của Lục Hàn, chúc cô buổi tối tốt lành!”
Tim cô chợt loạn nhịp. Liệu có nên gọi không? Nghĩ đến khả năng Lục Hàn sẽ cho rằng cô đang cố tình làm phiền, Tần Chỉ Ái do dự một lát. Nhưng rồi, một thôi thúc mãnh liệt khiến cô bấm gọi…
Tiếng nhạc chờ du dương gần kết thúc, thì đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng nói trầm ấm, quen thuộc vang lên…
[Tôi là Lục Hàn? Tôi không có lưu tên cậu trong danh bạ, có phải cậu gọi nhầm số rồi không?]
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ ảo, Lục Hàn đang ngồi bên bàn làm việc, anh cố gắng nói chuyện với người vừa gọi đến.
Vốn dĩ Lục Hàn là người hiền lành, anh hiếm khi tức giận với mọi người xung quanh, vậy nên anh mới chịu đựng được cái tính nóng nảy của Tần Chỉ Ái suốt một thời gian dài…
[Cậu nghe tôi nói không? Có chuyện gì vậy?]
Tần Chỉ Ái cắn môi, ngón tay siết chặt chiếc điện thoại. Cô ước gì thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này…
“Là em đây, không nhầm số đâu…”
Lục Hàn định hỏi, nhưng chợt nghĩ ra điều gì đó. Ánh mắt anh chợt dịu lại. Anh hiểu rồi. Với vị thế của cô ấy, việc sở hữu số điện thoại của anh chẳng có gì là khó. Thậm chí, anh còn cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-vi-anh-la-chan-ai/3620143/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.