Mọi người ăn sáng xong thì liền theo bà Kazuko đi tham quan.
「 Nơi đây có một cái hồ xanh biếc rất đẹp, bên trong có rất nhiều tôm cá! Còn có thể chèo thuyền ngắm cảnh!」 Kazuko thay mọi người giới thiệu cảnh quan đầu tiên.
「 Chúng ta đi chèo thuyền đi!」 Đan Cư lập tức nói,
「 Không thành vấn đề, tôi thay mọi người sắp xếp.」
Kazuko lập tức thay hai người liên lạc với ông chủ cho thuê thuyền, tìm một con thuyền nhỏ cho hai người dạo hồ.
「 Chúng ta ra tàng cây kia nghỉ ngơi đi!」 Kazuko nói với bốn người còn lại.
「 Được! Nghỉ ngơi chút cũng tốt.」
Bốn trưởng bối vừa nãy đi dạo chung quanh cũng có chút mệt mỏi, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống chờ hai đứa con chèo thuyền về. Đan Cư vui vẻ để Ân Chẩn chèo thuyền.
「 Nhanh một chút nhanh một chút! Đến chỗ kia đi đến chỗ kia!!」 Đan Cư vui vẻ chỉ huy người yêu,
「 Được được được, em ngồi cho vững vào, cẩn thận coi chừng rớt xuống nước, sẽ bị cảm mạo đó.」 Ân Chẩn ôn nhu nhắc nhở người yêu,
Đan Cư vốn muốn đưa tay nghịch nước, nghe Ân Chẩn nói xong liền ngoan ngoãn ngồi yên. Cậu không muốn để người khác nghĩ mình là đứa nhỏ nghịch ngợm khiến cho người khác lo lắng đâu! Hai người dạo qua bên kia hồ.
「 Thật đẹp!」Đan Cư vui vẻ ồn ào như đứa nhỏ,
「Đúng vậy! Cư Nhi vui a!」 Ân Chẩn thấy người yêu vui vẻ tâm tình cũng tốt lên,
「 Chúng ta quay về đi!」 Đan Cư dạo xong liền tuyên bố, Ân Chẩn đành phải nhận mệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-duy-na-tu/1318177/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.