Chống cự không nổi mệt mỏi, Ngôn Sâm cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại thấy ngoài trời sáng choang, Ngôn Sâm sợ hết hồn, nhìn điện thoại di động, bảy giờ bốn mươi. Nhớ tới dưới lầu còn chưa thu dọn, cậu gấp rút gửi tin nhắn cho Tiểu Chu, Tiểu Trần, bảo hôm nay có việc đóng cửa, cho các cô nghỉ một ngày.
Kỷ Hiết Nhan còn chưa tỉnh, Ngôn Sâm cẩn thật rút bàn tay khoát lên trên đùi hắn, vén chăn xuống giường, cấp tốc mặc quần áo tử tế, đến phòng trẻ con nhìn, thấy Ngôn Miểu cũng chưa thức, Ngôn Sâm thở ra một hơi, đóng kín cửa, vội vội vàng vàng xuống lầu.
Ngôn Miểu tỉnh dậy, ngồi trên giường nhỏ một lúc, bé tự mình mặc quần áo, rồi vào nhà vệ sinh đi tiểu, tiểu xong kéo quần lên đàng hoàng, nghiêm túc rửa tay sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài, gõ cửa phòng kế bên. Không nghe thấy tiếng đáp lại, Ngôn Miểu liền mở cửa đi vào, đến trước giường, nhỏ giọng gọi: “Ba ba ơi.”
Người dưới chăn không nhúc nhích.
Ngôn Miểu đạp rơi dép lê nhỏ, bò lên giường, cưỡi trên bụng người kia: “Ba ba ơi ba ba ơi, dậy đi~”
Kỷ Hiết Nhan kéo chăn xuống lộ ra khuôn mặt, tâm trạng khi thức dậy của hắn quá nghiêm trọng, không cần lên tiếng, chỉ cần một ánh mắt là đã khiến đứa nhỏ sợ đến cực kỳ.
Ngôn Miểu lăn xuống từ trên người hắn.
Thật đúng là lăn xuống.
“Xin, xin lỗi.” Xuống giường mang dép lê nhỏ, thấy Kỷ Hiết Nhan lại kéo chăn lên che mặt, Ngôn Miểu lấy dũng khí, đến gần nhỏ giọng nói, “Che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kien-chung-tinh-bach-cot-tinh/1318301/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.