Thấy Trần Tình tiến tới càng lúc càng gần. Vân Phi lập tức quỳ xuống vừa dập đầu vừa mếu máo nói.
“Trần Huynh, xin... xin tha cho ta một mạng! Ta hứa, việc ngươi chém giết người của ta, ta sẽ không truy cứu. Hơn nữa, ta sẽ không tìm ngươi gây phiền phức. Ân oán giữa chúng ta coi như xoá bỏ!”
Trần Tình chậm rãi bước đến trước mặt Vân Phi.
Nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của hắn không khỏi khinh bỉ.
Đường đường là nhi tử trưởng trấn trấn Vân Thủy lại hèn nhát sợ chết đến nông nỗi này.
"Tha cho ngươi?" Trần Tình cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận. "Ngươi có bao giờ từng nghĩ sẽ tha cho ta?”
"Ta sai rồi! Ta biết lỗi rồi! Tất cả đều do ta có mắt không tròng, đắc tội với Trần huynh. Ta xin thề, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ dám có ý định ngu xuẩn đó nữa. Cầu xin Trần huynh niệm tình, cho ta một con đường sống…”
Nói đến đây, thân thể hắn run lên bần bật, trông thập phần đáng thương. Đầu vẫn dập liên tục trên đất, trên trán bây giờ đã máu thịt be bét, nhìn thấy mà rợn người.
Trần Tình nhíu mày, có chút do dự, nhưng cũng chính lúc này, Vân Phi đang điên cuồng dập đầu trên đất, ánh mắt hắn loé lên tia lạnh lẽo.
Hắn đưa tay vào bên hông nhanh chóng rút ra một thanh đoản kiếm nhắm thẳng vào ngực trái Trần Tình đâm tới. “Chết đi!”
Nhưng một màn xảy ra tiếp theo không giống như hắn tưởng tượng, không có cảnh máu tươi bắn ra cũng không có cảnh Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-tram-thuong-khung/4943628/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.