Lời nói của Mộng Dao lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ nghe nàng ấy nói: “Trưởng lão trọng tài, linh châu không thể dò xét ra thiên phú thì sao bị loại bỏ được?”
“Cái này…”
Trưởng lão trọng tài không ngờ Mộng Dao lại ra mặt nói chuyện cho Phương Thần.
“Quả thật, ta cảm thấy có lẽ là bởi vì thiên phú quá mức kinh người cũng không chừng”
“Đúng đúng đúng.”
Các trưởng lão khác nhao nhao nói.
Địa vị của Mộng Dao rất cao, bọn họ đương nhiên biết mình phải đứng về phía aỉ.
Trưởng lão trọng tài thấy vậy, biết không thể loại bỏ Phương Thần được nên nói: “Nếu không, ở đây ta còn có linh châu dự bị, lại để cho vị đệ tử này kiểm tra.”
Mộng Dao lạnh lùng nhìn về phía ông ta: “Đã có dự bị, vì sao không lấy ra, mà trực tiếp tuyên bố loại bỏ?”
Trưởng lão trọng tài toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể giải thích nói: “Nhất thời không nhớ tới
thôi?
Vì thế ông ta lại lấy ra một viên linh châu, nhưng trong viên linh châu này cũng chứa vẫn Minh thạch.
“Thử lại lần nữa đi.” Trưởng lão trọng tài lạnh lùng nói với Phương Thần.
Phương Thần nhìn ông ta, nếu hắn đoán không nhầm thì người trước mắt nhất định là người của La Vân.
Trong lòng hắn cười lạnh, lại đặt tay lên linh châu.
Bùm.
Nhưng lỉnh châu vẫn nổ tung như vừa fôỉ.
Toàn bộ nơi này lại rơi vào ỉm lặng, chuyện quái gì đang xảy ra thế?
“Quả nhiên?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-thanh-ma/3451995/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.