Cát Tập Bách thấy Chu Nam càng nói càng căm hận, biết là y thật lòng trợ giúp, hoàn toàn phát xuất từ bản tính trời sinh, xả thân cứu người, quả là một trang hảo hớn, bèn hứa với y khi xong việc sẽ thu xếp cho y một chỗ yên thân, rồi lại cho y biết, mình còn có người đang chờ ở bên kia, giục y mau đưa mọi người lên núi, tìm cách giải cứu những phụ nữ kia kẻo trễ.
Chu Nam vâng dạ lia lịa và nói vách núi bên kia có một bí đạo dẫn đến hậu trại, may là hai hôm nay nhờ tiếp ứng những phụ nữ kia, mới được Chu Quỳ tín nhiệm, cho y biết cơ quan ra vào bí đạo, bèn dẫn mọi người vượt qua một ngọn đồi bên trái.
Mọi người thi triển khinh công phóng đi, vừa đi vừa bàn tính kế hoạch hành sự và dặn Chu Nam tạm thời vẫn tỏ ra ân cần trước bọn tặc đồ, tuyệt đối không để cho Chu Quỳ sinh nghi, chờ đêm nay xong việc hẵng tính.
Lát sau họ đã đến dưới vách núi ấy, Cát Tập Bách loáng thoáng nghe tiếng quát tháo của Từ Ngọc Nhi, liền bảo mọi người đứng lại, một mình phi thân lên trên một mỏm núi, đưa mắt nhìn xuống, thấy thần ưng đang đậu trên một ngọn cây cách chỗ chàng chừng hai trượng và chú mắt nhìn vào lùm cỏ dưới gốc cây.
Từ sau lùm cỏ ấy vang lên tiếng Từ Ngọc Nhi quát :
- Quân chó má, ngươi dám gạt bổn cô nương!
Rồi thì “bộp” một tiếng, tiếp theo là một tiếng rú thảm thiết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-tam-ung/2386346/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.