Đến khi Vân Ỷ Phong xử lí xong mọi chuyện, quay trở lại phòng ngủ thì trời đã sáng. Quý Yến Nhiên vẫn đang ngủ mê man, nhiệt độ cơ thể có hạ một chút, nhưng hai đầu lông mày vẫn nhíu chặt, dường như trong mộng cũng không an. Quân y nhỏ giọng nói: "Vương gia đã có bọn ta lo, mấy ngày này Vân môn chủ cứ dọn tạm đến phòng sát vách mà nghỉ ngơi, tình hình bệnh dịch rất nguy hiểm, quả thực không nên ở gần Vương gia quá đâu."
"Thể chất của ta khác người thường, không sợ những thứ này." Vân Ỷ Phong nhận lấy khăn từ trong tay hắn, ngồi xuống bên giường, lau qua khoé môi khô nứt cho Quý Yến Nhiên.
Cửa sổ vẫn mở, bên ngoài có chút huyên náo, không phải cái náo của khói lửa nhân gian, của những người đi chợ lớn tiếng ngươi đẩy ta lấy như ngày thường, mà là cái náo nặng nề gấp gáp, không phải nâng cáng thì bê thuốc, với những âm thanh trò chuyện bị tận lực đè nén, khiến cho bầu không khí càng thêm bức bối.
Vân Ỷ Phong rửa mặt qua loa, nằm trên giường nhưng hoàn toàn không buồn ngủ. Hắn có thể chất thiên hàn, Quý Yến Nhiên lúc này lại đang nóng đến đáng ngại, theo bản năng trở mình ôm cả người hắn vào ngực. Nhiệt độ man mát cùng hương hoa nhài thanh đạm quen thuộc, giống như liều thuốc an thần hữu hiệu nhất, giúp thân thể thả lỏng, hô hấp cũng bình ổn hơn rất nhiều. Từng khối ảnh sặc sỡ hỗn loạn trong đầu, rốt cục cũng hoá thành những mảnh tuyết trắng phiêu phiêu đầy trời.
Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586514/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.