Càng về phía Nam, thời tiết càng nóng nực. Sau trận mưa nặng hạt lúc nửa đêm, trời không những không mát lên, mà còn thêm vài phần ẩm ướt khó chịu, áo trong dính sát vào thân thể, lật tới lật lui trên giường một hồi, Vân Ỷ Phong rốt cục từ bỏ ý định đi ngủ, đành chống người ngồi dậy, không có gì bất ngờ—bên giường lại trống không.
Quý Yến Nhiên đang ngồi trên nóc nhà, nhìn chân trời đen nhánh đằng xa. Đêm nay không có sao, chỉ có hai chuỗi đèn lồng dưới mái hiên nhà trọ, đung đưa rọi xuống hoa cỏ trong sân.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hắn cũng không quay đầu lại. Chẳng bao lâu sau, trên eo đã xuất hiện thêm vòng ôm dịu dàng, người kia nhỏ giọng hỏi: "Lại uống rượu à?"
"Nửa vò Triêu Tuyết thôi." Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, dỗ dành, "Trời còn lâu mới sáng, ngủ thêm lát nữa đi."
"Trong phòng bí bức quá." Vân Ỷ Phong ngồi xuống cạnh hắn, "Hồi chiều tối vừa rồi, Phong Vũ môn có gửi đến một phong tín hàm, ta vốn còn định để ngươi ngủ cho ngon, sáng mai mới nói."
Quý Yến Nhiên khẽ động hai mày: "Liên quan đến Lăng Phi?"
"Có người trông thấy Xích Tiêu ở vùng ngoại ô thành Điền Hoa." Vân Ỷ Phong nhìn hắn, "Trên đường hướng về rừng Tịch Mộc."
Bộ tộc Dã Mã mai danh ẩn tích đã nhiều năm, vài năm trước, Chá Cô xây dựng hang ổ ở sâu trong rừng Tịch Mộc, cây cao bóng lớn, chướng khí dày đặc, rắn bọ kiến chuột bò lổm ngổm trên đất, bất kì đoá hoa ngọn cỏ nào cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586503/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.