"Nói nhiều hơn cần thiết, chưa chắc đã vì không ghét ta." Quý Yến Nhiên rót trà cho hắn, "Cũng có khả năng những chuyện mà chúng ta hỏi đến, chính là những điều mà người ta muốn nói, cho nên mới hết sức phối hợp, biết gì nói nấy."
Vân Ỷ Phong ngập ngừng: "Ý ngươi là?"
"Ta đoán trong lời kể của nàng có phóng đại, nhưng cũng có cả sự thật." Quý Yến Nhiên nói, "Chí ít thì ta đã từng nghe nhiều người nhắc đến đoạn thời gian ấy ở Tây Nam, đích thực là mười năm đen tối không tồn tại chút ánh mặt trời."
"Sau mười năm ấy thì sao?"
"Sau mười năm, quốc gia qua khỏi thời kì gian nan nhất, Đông Bắc đi vào an ổn, Giang Nam mưa thuận gió hoà, lương thực bội thu." Quý Yến Nhiên nói, "Triều đình rốt cục cũng đủ tinh lực để giải quyết những vấn đề tồn đọng ở Tây Nam."
Lư Quảng Nguyên mang theo quân đội cùng các vật phẩm sinh hoạt thiết yếu đến, để người dân ở vùng đất này có thể tìm lại nụ cười và hi vọng một lần nữa.
"Nghe nói lúc hấp hối, phụ hoàng liên tục căn dặn hoàng huynh không bao giờ được cho phép mua quan bán tước nữa." Quý Yến Nhiên nói, "Hắn vẫn luôn canh cánh nỗi áy náy với Tây Nam, cũng đã từng cố gắng đền bù nhiều lần, nhưng xét về những bách tính chết oan trong suốt mười năm kia... Ta có thể hiểu được vì sao Chá Cô muốn bao thù cho tộc nhân của mình."
"Lúc ấy còn có biện pháp nào khả dĩ hơn không?" Vân Ỷ Phong hỏi, "Nếu là Vương gia, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586496/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.