Cái gọi là "có chút thái độ bài trừ" ấy, kì thực đã được nói giảm nói tránh đi rất nhiều, bởi vì trong những lời kể tiếp theo của Khổng Trung, oán hận của vị phụ nhân thanh nhã kia tuyệt đối không chỉ là "có chút", mà là nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể kéo toàn bộ Lý gia đồng quy vu tận.
Vân Ỷ Phong giật mình nói: "Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, mà nàng cũng dám nói ra ngay trước mặt tiên sinh à?"
"Khi ấy ta cũng hãi lắm, luôn miệng khuyên nàng phải thận trọng cả lời nói lẫn hành động." Khổng Trung nói, "Giang Nhị gia nghe thế lòng dậy sóng, cũng từng nói với ta phải mau mau chóng chóng trả người về Thương Tùng Đường, chứ không thể nào để cho hai nàng tá túc lại nữa."
Còn thân phận của phụ nhân kia thì không biết, chỉ căn cứ vào câu chữ mà đoán—sở dĩ nàng có hận ý ngập trời đối với Hoàng thất như thế, là bởi vì cái chết của phụ huynh thúc bá thân thương đều do một tay triều đình gây nên.
Nói như vậy... ngoại trừ Tạ Hàm Yên, chắc cũng chẳng tìm được người thứ hai.
Vân Ỷ Phong lại hỏi: "Vậy tiên sinh có nhớ điểm gì đặc biệt ở tì nữ đi cùng nàng không?"
"Nàng trầm mặc ít nói, có khi cả ngày chả được một câu." Không Trung nói, "Nhưng ta thấy Giang Nhị gia bảo, dường như tì nữ kia có ý với Giang Ngũ gia, nên muốn ở lại Giang phủ."
Đúng là phong lưu tài tử, đi thám thính cũng dính chuyện phong lưu. Mà có vẻ, phụ nhân cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586494/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.