Trong lúc mọi người bận rộn xây dựng "Tiên quốc", Giang Lăng Phi cũng không nhàn rỗi, hắn dẫn hơn ba chục tên tù binh kia rời khỏi quân doanh, bôn ba khắp các bộ lạc xung quanh, giả làm đệ tử Linh Thần của vu tộc Dạ Lang, tiếp tục lôi kéo tin đồ cho Phù Hề. Mà bởi vì sẵn có võ công cao cường, nguồn cung xa xỉ, cho nên việc giả thần giả quỷ rất thuận lợi, hiệu quả rõ rệt, chẳng mấy chốc số người đã lên đến vài trăm, lúc đi trên đường cứ gọi là trùng trùng điệp điệp. Tất nhiên, trong đám dân chăn nuôi này, có người đã nghe đồn về nơi "Tiên quốc mới", song cũng không hiểu gì, chỉ biết mơ mơ hồ hồ đi theo đám người này—đồng thời trong lòng không khỏi e ngại, sao trông đệ tử Linh Thần ai nấy đều dữ tợn như vậy. Chuyện này kì thực phải tính vào công lao của Lý Quân. Người mặt quỷ của vu tộc Dạ Lang vốn chỉ đeo mặt nạ màu bạc bình thường, quỷ dị thì quỷ dị, song lại không đáng sợ mấy, cho nên Bình Lạc Vương đề nghị: "Chi bằng làm cho ghê hơn đi, thế mới giống quỷ chứ!" Vì vậy Vân Ỷ Phong liền đi mượn dụng cụ hoá trang, thay đổi hoàn toàn diện mạo của đám tù binh, nhìn vào giữa ban ngày cũng không khỏi giật nảy mình. Linh Tinh Nhi hỏi: "Bộ dạng này sẽ không doạ cho dân chăn nuôi chạy luôn đấy chứ?" "Không đâu." Vân Ỷ Phong nói, "Lão lừa đảo Phù Hề kia chẳng nói, ai nấy đều mang tội trên mình là gì. Những người này chính là vì không kịp thời rửa tội, nên mới thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, nghe có phải càng thuyết phục không." Giang Lăng Phi ôm quyền, cảm thán từ tận đáy lòng: "Bội phục!" Mà lúc này, trong đêm ngày mùng hai, Tam thiếu Giang môn cũng đang đeo mặt nạ xấu xí dẫn đầu đoàn dân chăn nuôi đi qua một cánh đồng hoang vu. Trên cao vằng vặc một mảnh trăng lưỡi liềm, tuy nhỏ mà sáng rực. Những gợn mây ửng hồng, quấn lấy nền trời màu lam, nhẹ trôi theo từng cơn gió, giống như thể bị thần tiên kéo đi. Cây cỏ đẫm sương, giẫm lên liền ướt giày, thời tiết đại mạc chỉ đến tháng chín tháng mười là trở trời, lạnh đến thấu xương, qua một lát đã thấy lạnh đến bụng chân, lan lên cả sống lưng... toàn thân nhanh chóng cứng ngắc, đi mãi cũng không nóng người nổi, chỉ thấy ủ rũ cùng mỏi mệt. Toàn đội ngũ trầm mặc, thấp thỏm, lại chật vật. Có người bắt đầu thấy hối hận, mà không dám lên tiếng, chỉ đành cắn răng chịu khổ tiếp. Bất hạnh thay, trời lại còn nổi gió, táp lên mặt như từng đợt kim châm. "Thần sứ, chúng ta nghỉ một lát đi." Rốt cục có người không chịu được nữa, cả gan lớn tiếng thỉnh cầu. Nếu là bình thường, loại người này nhất định sẽ bị người mặt quỷ gông lại, xem như hiện thân của ác ma có ý đồ làm ô uế nhiễu loạn kế hoạch của Linh Thần, trừng trị ngay trước mặt mọi người. Giang Lăng Phi dừng bước, lạnh lùng quay lại nhìn hắn. Đối phương nơm nớp sợ hãi nói: "Quả thực... quá mệt rồi." Những người còn lại không nói gì, nhưng ai nấy đều âm thầm cổ vũ nhân vật duy nhất dám mạo phạm đến Linh Thần này, hi vọng có thể nghỉ ngơi một lát. Sự thật là bọn hắn đã phải chịu khổ suốt một thời gian rất dài, mãi đến khi thần sứ tìm tới cửa mới được một bữa ăn tử tế, thể lực sao có thể sánh được với đám người mặt quỷ và Giang Lăng Phi, người nào người nấy đã sớm rã rời không lết nổi nữa rồi. Giang Lăng Phi thản nhiên nói: "Đi tiếp." Đoàn người lại càng thêm trầm mặc, bước chân nặng như đeo chì. Mà tiếng ca vui đùa từ nơi xa được gió mang đến, chính là một một trời một vực so với không gian nặng nề đầy tử khí bao quanh đoàn người. "Hả? Có người đang hát à." "Đúng rồi, là tiếng hát." "Nơi này là đồi hoang, ai lại hát hò lúc nửa đêm kia chứ." "Hình như có rất nhiều người." Đoàn dân chăn nuôi mồm năm miệng mười thảo luận, trong lòng vừa thấp thỏm sợ hãi, vừa hiếu kì thích thú. Giọng nói của Giang Lăng Phi không hề biến động: "Qua đó thử xem sao." "Môn—" Bên cạnh đống lửa đỏ rực, Linh Tinh Nhi bưng một đĩa bánh ngọt đến, định cho Vân Ỷ Phong nếm thử mà kịp thời nhớ ra mình đang phải đóng vai thần tiên quyến lữ, không thể lộ tẩy, đành nuốt lại vào một chữ "chủ", có điều nhìn hắn chòng chọc hết nửa ngày vẫn không tài nào cất tiếng gọi "Tướng công" được, bởi vì quá mức đáng sợ! Cuối cùng lanh lảnh nói: "Tiên quân, mời ngài nếm thử!" Vân Ỷ Phong cười nói: "Tiểu cô nương trưởng thành rồi, còn biết thẹn thùng cơ đấy." "Thì sao chứ." Linh Tinh Nhi ngồi xuống cạnh hắn, đưa bánh ngọt qua, nhỏ giọng nói, "Mà, ta đã phát hiện ra A Bích tỉ tỉ kia giống môn chủ ở điểm nào rồi." Vân Ỷ Phong nói: "Ừ?" Linh Tinh Nhi trả lời: "Giống ở tiên khí!" Lúc im lặng không nói gì, lúc cười lên, hay cả những lúc xuất thần nữa... tóm lại là trong một khoảnh khắc nào đó, hai người đều toát ra một vẻ thoát tục mà người thường không có, cụ thể thế nào thì chưa thể hình dung, nhưng phong thái nhã nhặn quý phái này, nhất định phải truyền thụ cho sư huynh một ít mới được. Song vừa nhớ tới sư huynh, Linh Tinh Nhi lại sầm mặt, bực tức "Hừ!" một tiếng. Vân Ỷ Phong buồn bực: "Ta có tiên khí là chuyện tốt, ngươi "hừ" cái gì?" "Không phải vì môn chủ." Linh Tinh Nhi đầy đĩa đến trước mặt hắn, "Này, ăn đi!" Vân Ỷ Phong hắng giọng, đang định dùng thân phận môn chủ dạy bảo tiểu nha đầu ngỗ nghịch này một chút, thì phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng chim thanh thuý. Đây là ám hiệu bọn họ ước định từ trước, cho biết Giang Lăng Phi đã đưa đoàn dân chăn nuôi về gần đến "Tiên quốc". Tiếng ca hát lập tức ngày càng vui vẻ. Linh Tinh Nhi ngồi trên đài cao xung quanh đầy cỏ thơm, lần đầu tiên trong đời được đóng vai tiên nữ, vô cùng khẩn trương. Vân Ỷ Phong nằm nghiêng gối đầu lên chân nàng, gió thổi tuyết y bay lồng lộng, không khác gì tuý tiên phóng đãng trong tranh vẽ. Mà đoàn dân chăn nuôi đều đã bị doạ cho ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cảm giác như đang lê bước trong đêm lạnh dài đằng đẵng, thì trước mắt đột nhiên hiện ra đèn đuốc sáng trưng, hương rượu hương thịt cứ thế nhào vào mũi, dạ dày đói khát lập tức phản ứng dữ dội. Bọn hắn lờ mờ nhận ra đây là nơi nào, nhưng trước đây vốn chỉ có đồi cỏ và thú hoang thôi mà? Thôn xóm xinh đẹp này là sao. Lều vải trắng tuyết trùng trùng điệp điệp, bên ngoài còn treo đầy bảo vật trang trí, đống lửa trên đất cháy hừng hực, nhìn đã thấy rất ấm áp. Đệm êm tuỳ tiện trải dưới mặt đất, bên cạnh la liệt vò rượu cùng từng đĩa từng đĩa thịt nướng, mà đám người đang thưởng thức những mĩ thực này, đều mặc quần áo thật hoa mĩ, nam cao lớn tiêu sái, nữ mĩ lệ ôn nhu, ai nấy không cười thì cũng hát múa tưng bừng, ánh lửa ấm áp rọi lên từng khuôn mặt đầy hạnh phúc. Linh Tinh Nhi nhỏ giọng thầm thì: "Sao bọn hắn còn chưa ngẩng đầu lên nữa." "Ngươi thấy không." Vân Ỷ Phong thư thái gối lên đầu gối nàng, không nhanh không chậm nói, "Ta đã bảo rồi, phải có một cây đàn." Gảy gảy vài nốt là gây được sự chú ý rồi. Linh Tinh Nhi nghĩ bụng, sau này nếu có cơ hội, nàng nhất định phải thảo luận thật kĩ với môn chủ về vấn đề này mới được. Đàn ở Phong Vũ môn thì thôi, đàn trong Tiêu vương phủ cũng vẫn chấp nhận được, nhưng ra ngoài thì nhất định không thể mất mặt như vậy! Vân Ỷ Phong nhếch khoé miệng, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Giang Lăng Phi hỏi: "Các ngươi là ai?" "Bọn ta là con dân Tiên quốc." Có người lớn tiếng đáp lại, "Thấy nơi này hồ nước thanh tịnh, phong cảnh tươi đẹp, mới đến mượn để tổ chức một đêm đoàn tụ, thế nhưng lại quấy rầy đến chư vị rồi sao? Thật có lỗi quá, sáng sớm ngày mai bọn ta sẽ rời đi." "Tiên quốc?" Dân chăn nuôi nghe được hai chữ này liền mừng rỡ hỏi, "Là Tiên quốc của Linh Thần sao?" Sau đó lại hỏi Giang Lăng Phi, "Tiên quốc ở Sa Thảo Hoang Khâu cũng giống thế này à?" Giang Lăng Phi lạnh lùng đáp lại: "Không phải." Người mặt quỷ bên cạnh nói thêm: "To gan, loại Tiên quốc rởm, dung túng cho tửu sắc hoang dâm này, sao có thể sánh với Tiên quốc chân chính do Linh Thần lập ra, ở Tiên quốc chân chính, xung quanh phải có những chồng đá tảng màu đen cao ngất, nguy nga chọc thủng trời xanh! Mà những tín đồ tội nghiệt đầy mình như các ngươi, mỗi ngày đều sẽ phải đẽo đá chuyển đá, ăn mặc bằng những thứ tồi tàn rẻ mạt nhất, rời giường trước bình mình, và chỉ được nghỉ ngơi sau khi trăng đã lên mà thôi." Đám dân chăn nuôi hết hồn nhìn nhau. "Bọn ta không phải Tiên quốc rởm." Người lên tiếng lúc nãy lại cười nói, "Nhưng mà chuyện này chưa quan trọng, các người đều mệt rồi phải không, hay là ngồi xuống cùng uống chén rượu cái đã, ở đây còn dư rất nhiều thịt nướng, bọn ta ăn cũng không xuể." Giang Lăng Phi còn chưa kịp mở miệng, con dân "Tiên quốc" đã ồ ạt xông lên, thân thân thiết thiết kéo tay đám dân chăn nuôi ngồi xuống bên đống lửa, mang rượu thịt thượng hạng nhất đến tiếp đãi, sau đó lại tiếp tục ca hát. "Các ngươi, các ngươi thực sự là người trên trời sao?" Có người hỏi. "Chúng ta không phải người trời." Đối phương đáp lại, "Tiên quốc ở ngay trên trần gian này thôi." Đây là Vân Ỷ Phong bảo thế. Dân chăn nuôi lại càng tò mò, những người khác cũng vây cả đến xung quanh, nhao nhao hỏi: "Ngay trên trần gian? Phải trần gian này không, vì sao bọn ta chưa từng thấy qua?" "Đêm nay thấy rồi đó thôi?" Người kia cười nói, "Tiên quốc ở khắp mọi nơi, sau này các ngươi cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy thôi." Từng tảng thịt "xèo xèo" trên lửa, đuổi hết mọi rét lạnh cùng cơn đói trong đêm. Đoàn dân chăn nuôi lại thăm dò: "Bọn ta có thể gia nhập Tiên quốc của các người không?" "Không thể." Người nọ lắc đầu, "Không thể gia nhập, chỉ có thể dựa vào sức mình xây dựng nên một Tiên quốc mới." Đây vẫn là Vân Ỷ Phong bảo thế. Dựa vào sức mình xây dựng nên một Tiên quốc mới, nghe vừa xa vời, vừa giống như thắp lên một ngọn lửa rực cháy trong lòng, "ầm" một tiếng, não đại choáng váng, nhiệt huyết hừng hực. "Làm thế nào để xây?" Người nọ chỉ lên phía đài cao. Môn chủ Phong Vũ môn đắm mình trong gió lạnh hơn nửa ngày, cuối cùng cũng được chào sân trong sự chú ý của hàng đống con người! Dân chăn nuôi đồng loạt ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay hắn chỉ, bắt gặp một nam một nữ đang ở trên đài cao được trang trí hoa mĩ kia. Nam tử mặc y phục trắng tuyết, nằm nghiêng người, dường như đã uống say đến bí tỉ, nữ tử mặc váy đỏ rực như lửa, tóc cài trâm, cổ tay đeo vòng ngọc, gió thổi y phục bay lồng lộng. Cả hai đều có diện mạo rất đẹp, không giống phàm nhân—mà có lẽ cũng chẳng phải phàm nhân thật. Thật sự là thần tiên sao? Đám dân chăn nuôi mừng rỡ như điên, bỏ cả rượu thịt chạy đến chân đài cao. Là một diễn viên có tâm kính nghiệp, Tam thiếu Giang môn đang ngồi ăn bên đống lửa cũng không quên rống lên một tiếng: "Các ngươi quay lại cho bản sứ ngay lập tức!" Tất nhiên, không người nào buồn phản ứng, căn bản có khi cũng chẳng ai nghe thấy. Vân Ỷ Phong chống người ngồi dậy, mờ mịt cất lời nghi hoặc: "Các ngươi là ai?" "Bọn ta là dân chăn nuôi ở gần đây." Bên dưới có người lớn tiếng trả lời, "Bọn ta cũng muốn gia nhập Tiên quốc." "Về đi." Vân Ỷ Phong lại biếng nhác gối đầu lên chân mĩ nhân, tuỳ tiện ném đi vò rượu trong tay, "Tiên quốc không thể gia nhập, cũng chưa từng thu nhận người ngoài." "Choang" một tiếng, vò rượu tan tành, giấc mộng gia nhập Tiên quốc của đám dân chăn nuôi cũng nát bấy. Rầm rì thối lui một hồi, không gian rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng lửa đốt lách tách. "Vì sao không thể gia nhập Tiên quốc?" Lát sau, có một người không cam lòng hỏi, "Vì sao các ngươi lại vào được Tiên quốc?" Linh Tinh Nhi nói: "Tiên quốc này vốn là nhà của chúng ta, chúng ta đã là con dân Tiên quốc từ khi chào đời. Nếu các ngươi cũng thích cuộc sống như này, thì tự tìm cách biến bộ lạc của mình thành Tiên quốc đi." "Biến thế nào?" "Phải đấy, biến thế nào a." "Chỉ cho bọn ta với!" Linh Tinh Nhi đẩy đẩy người trên đầu gối, có nghe thấy gì không vậy, đừng nói là ngủ rồi đấy nhé! Vân Ỷ Phong lại lần nữa ngồi dậy, duỗi lưng một cái, sau đó phi thân đáp đất nhẹ như không. Linh Tinh Nhi thở phào, cuối cùng cũng đi rồi, tê hết cả chân. Dân chăn nuôi nhìn thấy tiên nhân áo trắng trước mặt, đều bất giác lui lại về phía sau, không một ai dám đến gần hắn. Quả là không khác từ trong tranh bước ra, thậm chí người thật còn phiêu dật hơn nhiều, bởi dù hoạ sĩ tài năng đến đâu, cũng chẳng thể vẽ ra một cặp mắt tinh anh cùng thần sắc lạnh như băng thế kia được. "Bộ lạc của bọn ta trước kia, cũng giống như các ngươi." Vân Ỷ Phong đi đến đống lửa, để mọi người ngồi xung quanh mình. Tam thiếu Giang môn nghiêm túc suy xét, có nên kiếm ít bông về nút tai không đây, nếu không ngồi nghe hắn thuyết giảng một hồi, chỉ e là ngay cả mình cũng sẽ bị kích động đến bừng bừng nhiệt huyết, chạy theo đám dân chăn nuôi về dựng xây một Tiên quốc mới mất thôi. "Giống như bộ lạc của bọn ta, rồi làm sao lại biến thành Tiên quốc như bây giờ?" Vân Ỷ Phong nói: "Dựa vào thành quả lao động của chính mình." Câu trả lời có chút qua loa, tất cả mọi người lại yên lặng chờ hắn nói tiếp. Âm giọng của Vân Ỷ Phong rất êm tai, ngữ điệu chậm rãi, không la lối như đám người mặt quỷ được Phù Hề dạy dỗ, mà thanh tịnh như tiếng suối chảy, tưởng như không có trọng lượng, song lại càng dễ đi vào lòng người hơn. Không ai sinh ra đã có được tất thảy, muốn giàu sang, muốn sống sướng, đều phải dựa vào hai bàn tay mình. Tài nguyên Tây Bắc có thể không phì nhiêu bằng phương Nam, song vẫn có khả năng dựng nên một Tiên quốc lí tưởng. Ở đây có thịt nướng ngon nhất, hoa quả ngọt nhất, còn có rượu ngon tuyệt hảo mà không đâu khác có được, đi về phía Nam là Đại Lương, xa chút về phía Tây lại là không biết bao nhiêu quốc gia chưa từng nghe tên. Mà đợi đến khi trị cát trồng rừng thành công, nơi này sẽ trở thành tuyến đường thông thương từ đông sang tây, người kéo về ngày một nhiều, hàng đổ vào lại càng nhiều hơn, tiếng cười pha lẫn tiếng lục lạc không ngơi ngớt, thương đội tấp nập tụ họp, kéo dài tận chân trời. "Nhưng liệu chúng ta có đợi được đến ngày đó không?" "Được." Vân Ỷ Phong nói, "Có lẽ sẽ không đợi được đến ngày rừng rậm bao phủ khắp nơi đây, nhưng nhất định sẽ đợi được mầm cây đầu tiên nảy nở và sống sót, có thể sẽ không được thấy thương đội tấp nập qua lại như ở Giang Nam, nhưng có thể trở thành những người tiên phong mở đường, vì tôn tử hậu bối mà bước ra một thương lộ về phía tây bằng chính đôi chân của mình. Xây dựng một quốc gia lí tưởng là cả một quá trình dài, cần rất nhiều người cùng nhau cố gắng, thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp lên được." Hắn còn nhắc đến một chuyện khác, chính là không bao lâu nữa, Vương gia Đại Lương sẽ cùng các thủ lĩnh của mười ba bộ tộc thương thảo về việc trị cát trừ khô, đối với các bộ tộc nhỏ khó khăn cũng sẽ có sự trợ giúp nhất định. Giang Lăng Phi ngồi gần đó, nghĩ về một ngày nào đó trong tương lai, nếu không còn khô hạn, không còn nghèo đói, có phải chiến tranh cũng sẽ tự khắc tiên tan, tình cảnh thê li tử tán hay khói lửa triền miên cũng sẽ biến mất hay không. Bỗng nhiên người bên cạnh dùng cùi chỏ huých hắn, đến phiên ngươi rồi! Giang Lăng Phi hoàn hồn, cao giọng nói: "Tiên quốc này của ngươi còn phải tự mình dựng xây, chứ Tiên quốc của Linh Thần bọn ta, chỉ cần giao nộp ra tài sản, mỗi ngày lấy việc chuyển đá làm lao động, chuyển hết tám năm mười năm là rửa sạch được tội nghiệt, đến khi tận thế sẽ nhận được sự che chở!" Dân chăn nuôi lẳng lặng nhìn hắn. Vân Ỷ Phong hỏi: "Đến khi tận thế, Linh Thần định che chở cho các ngươi thế nào?" Giang Lăng Phi nói: "Làm một cái lồng bảo vệ thật lớn cho bọn ta, còn đám khốn kiếp các ngươi, chắc chắn sẽ bị thiêu rụi bằng sạch!" Dân chăn nuôi: "..." "Tất cả các ngươi đều có tội!" Tam thiếu Giang môn diễn phát nghiện, dù sao cũng đang có mặt nạ, không sợ mất mặt, vì vậy lại điên cuồng nói tiếp, "Về đến nơi, các ngươi không chỉ phải vận chuyển đá, mà sẽ còn bị Linh Thần dùng roi ngâm nước muối quất mỗi ngày!" Một người mặt quỷ ở bên cạnh chớp lấy thời cơ, đứng bật dậy, hung hăng xé lớp mặt nạ trên mặt ra vứt xuống đất: "Cái gì? Còn muốn dùng roi quất? Ta không về nữa!" Đám dân chăn nuôi giật nảy mình, nhìn kĩ lại mặt hắn. Lúc trước chẳng bảo mỗi người sinh ra đều có tội, không kịp thờ phụng Linh Thần nên diện mạo mới trở nên dữ tợn như vậy sao, vì sao rốt cục lại chỉ là cái mặt nạ? "Ây dà!" Giang Lăng Phi cằn nhằn, "Không phải quất ngươi, là quất bọn hắn, mau mau áp tải chúng về đi!" Người mặt quỷ kia tiếp tục làm loạn: "Lão tử không nghe, ngày nào cũng chỉ biết chuyển đá với giết người, hai năm rồi còn chưa được ăn thịt, có mà Linh Thần cái rắm, quên đi!" Nghe hắn nói vậy, đám người mặt quỷ còn lại cũng vứt hết mặt nạ, dân chăn nuôi lúc này đã bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra Linh Thần chỉ là một tên lừa đảo? Chỉ có mình Giang Lăng Phi vẫn giữ vững quan điểm, gào rống hết "trời cao giáng sét" lại đến "Linh Thần sẽ đánh chết các ngươi", vừa đáng ghét vừa xúi quẩy, vì vậy đám người mặt quỷ lập tức đuổi theo hắn mà đánh, cứ như vậy chạy xa. Dân chăn nuôi chứng kiến được toàn bộ sự việc, đều rơi vào trầm mặc thật lâu. "Đây là đồ của các ngươi sao?" Linh Tinh Nhi dắt mấy cỗ ngựa đến. "Phải, của chúng ta." Dân chăn nuôi nói, "Những người kia bảo bọn ta phải giao hết tiền tài ra. Cung phụng Linh Thần." "Lấy về hết đi. Về sau sống cho tốt, đừng tin vào mấy thứ lừa đảo này." Linh Tinh Nhi nói, "Trời sắp sáng rồi, bọn ta cũng phải đi đây." Dân chăn nuôi thu dọn đồ đạc xong, trước khi rời đi vẫn nán lại hỏi một câu: "Các ngươi thật sự là thần tiên sao?" "Bọn ta không phải thần tiên gì." Vân Ỷ Phong cười cười, "Nhưng không lo thiếu ăn thiếu mặc, có thể sống cuộc sống mình muốn, đây chính là Tiên quốc của chúng ta." Cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp. Trên đường về, những người dân chăn nuôi đều không khỏi nghĩ ngợi, được sống một cuộc sống như vậy, có phải thần tiên hay không, kì thực cũng chẳng có gì quan trọng. Phương đông đã lộ ra một tia sáng nhàn nhạt, chỉ lát nữa thôi, sẽ chào đón vầng mặt trời rực rỡ. Theo như kế hoạch, nhóm con dân "Tiên quốc" đáng ra phải đang thu dọn lều trại, chuẩn bị đuổi theo đại quân rồi. Thế nhưng cố tình lại có một tên dân chăn nuôi không chịu rời đi, là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, cao lớn săn chắc, lớp áo bông cũng không thể che đi cơ bắp trên cánh tay, hắn đứng lì tại chỗ, nhìn Vân Ỷ Phong chằm chằm. Linh Tinh Nhi nghĩ bụng, thôi xong, giả thần giả quỷ lộ tẩy rồi. Quả nhiên, thanh niên lên tiếng: "Các ngươi hẳn là người của quân đội?" Linh Tinh Nhi nhìn về phía Vân Ỷ Phong, làm sao đây, có nên đánh ngất hắn mang đến chỗ Mai tiền bối không, biết đâu lại có loại ngân châm gì châm cho mất trí nhớ. Vân Ỷ Phong giữ vững tiên khí lập lờ, hỏi hắn: "Vì sao các hạ lại nói vậy?" "Ta không tin vào Tiên quốc gì đó, ta thường xuyên đến đồi cỏ này chăn thả lấy nước, cũng chưa một lần nhìn thấy thần tiên." Thanh niên kia nói. Vân Ỷ Phong bật cười: "Đã không tin vào Tiên quốc, vì sao còn bị mấy tên thần sứ kia thuyết phục, theo đến Sa Thảo Hoang Khâu tế bái Linh Thần?" Thanh niên nghiến răng, hung hăng nói: "Ta vốn định trà trộn vào Sa Thảo Hoang Khâu, tìm cơ hội giết chết hai tên Hào Mãnh và Phù Hề khốn kiếp kia!" Giang Lăng Phi vừa vặn dẫn theo đoàn người mặt quỷ trở lại, trong tay vẫn đang cầm mặt nạ, tính giúp đỡ việc thu dọn hành lí, lại không ngờ vẫn còn có người chưa chịu rời đi, vì vậy cấp tốc đeo lại mặt nạ, nghiêm nghị nói: "Ngươi, mau theo ta về thăm viếng Linh Thần!" Vân Ỷ Phong: "..." Linh Tinh Nhi: "..." Thanh niên nọ quay đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập hận thù: "Ta muốn giết Phù Hề!" Giang Lăng Phi: "..." Được rồi được rồi, ngươi lợi hại. Thanh niên nói: "Ta muốn đi cứu đại ca ta." Bất luận thế nào cũng không thể thả người này đi. Vân Ỷ Phong thầm thở dài, phân phó mọi người đi thu dọn đồ đạc, mình thì dẫn người trẻ tuổi kia ngồi xuống một bên: "Ngươi tên gì?" "Ta là Cách Căn." Đối phương đáp, "Ca ca ta tên Ô Ân, hắn cũng không tin vào Linh Thần." Huynh đệ hai người vốn sống rất an ổn, nhờ cần cù chịu khó mà cũng được coi là khá giả. Thuyết lí về Linh Thần không có tác dụng gì với bọn hắn, căn bản còn chẳng được để vào mắt. "Thế nhưng càng ngày càng nhiều người từ giã gia viên để đến Sa Thảo Hoang Khâu." Cách Căn nói, "Ta và ca ca có cho bốn lão nhân ốm yếu ở nhờ, họ đều bị nhi nữ bỏ lại trong lều trại, bởi vì Linh Thần không cần đến người cao tuổi vô năng. Chúng là quân lừa đảo, nhưng khả năng kích động lòng người quả thực lợi hại, cho nên dù huynh đệ bọn ta khuyên ngăn thế nào cũng vô dụng." Vân Ỷ Phong nói: "Vì vậy ca ca ngươi giả bộ bị thu phục, đi theo người mặt quỷ đến Sa Thảo Hoang Khâu, nung nấu ý đồ giết chết kẻ cầm đầu, kết quả đi mãi mà không thấy tin tức gửi về, ngươi lo lắng cho hắn, nên quyết định dùng lại chiêu cũ, muốn trà trộn vào địa bàn của Phù Hề cứu người?" Cách Căn im lặng thừa nhận. "Nếu dễ dàng như vậy, Đại Lương đã không phải liên thủ với mười ba bộ tộc rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Ngươi đoán không sai, bọn ta chính là người của quân đội, cho nên trước khi vấn đề được giải quyết, ta sẽ không thả ngươi đi." "Ta cũng không có ý định đấy." Cách Căn sảng khoái nói, "Ta muốn đi cùng các ngươi, đi giết Phù Hề." "Được." Vân Ỷ Phong gật đầu, "Ta đáp ứng ngươi, từ nay cứ ở lại trong quân đoàn." Giang Lăng Phi vỗ vai Cách Căn: "Chúc mừng nha, giờ thì bắt tay vào làm việc thôi, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi trời sáng." Thanh niên đáp ứng một tiếng, rồi dậy giúp mọi người thu dọn đồ hành lí. Vân Ỷ Phong cất lời: "Này là trời gửi người đến giúp chúng ta sao?" "Cùng lắm là dũng sĩ thôi, cũng không phải người trời đến giúp, nhưng nếu ca ca hắn còn sống, đang trà trộn sẵn trong hang ổ của Phù Hề, không chừng tương lai sẽ trở nên hữu dụng." Giang Lăng Phi nói, "Chí ít cũng hữu dũng hữu mưu, ăn đứt đám người này." Vân Ỷ Phong đánh mắt nhìn hơn ba chục tên tù binh, cười nói: "Cũng phải." Trước đó bọn họ đã thương nghị qua chuyện để một vài người quay về làm nội ứng, nhưng chọn hết nửa ngày cũng không được ai đáng tin cậy. Mà đề nghị để một tướng sĩ đáng tin cậy giả trang dân chăn nuôi trà trộn vào Sa Thảo Hoang Khâu cũng bị bác bỏ, bởi vì muốn qua cửa sẽ phải uống thuốc của bọn chúng, không ai biết thứ đó rốt cục là gì, mà kể cả vào rồi, thì thứ nhất cơ hội tiếp xúc với Phù Hề không nhiều, thứ hai cũng phải đẽo đá mấy tháng trời mới được cho đến mê trận đá tảng, hoặc là bị huấn luyện thành người mặt quỷ ra ngoài làm nhiệm vụ, tóm lại đều không hiệu quả mấy. Bởi vậy, người tên Ô Ân dũng mãnh kia, có thể sẽ còn hữu dụng hơn nhiều. - vtrans by xiandzg Bảo sao cứ thấy gì thiếu thiếu, đến cuối mới nhận ra nguyên chap này Tiêu vương đi trốn không xuất hiện lần nào. Bù lại thì chap sau sẽ có đường vụn:)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]