Có nguồn nước, có lương khô, cũng là có con đường sinh tồn, ít nhiều cũng an tâm hơn được chút.
Hai viên thâm hải minh châu trong tay Giang Lăng Phi là nhặt được trong địa cung này, bên cạnh còn có vụn gỗ mục nát, hình dạng tán loạn, lúc trước hẳn là một chiếc đèn lồng. Bởi vì phạm vi chiếu sáng của thâm hải minh châu có hạn, trên đường lại đặt không ít bẫy, cho nên hai người tốn rất lâu mới đại khái thăm dò được bố cục toàn địa cung.
"Mười mấy bộ xương khô đều tụ lại một chỗ, có phải nơi đó có lối ra không vậy?" Giang Lăng Phi vừa chậm rãi gặm bánh trong tay vừa phân tích, "Nếu không lẽ ra sau khi bị nhốt, bọn hắn phải phân tán ra mà tìm đường chứ, muốn chết thì cũng phải chết tứ tán khắp nơi, chết bởi bẫy cơ quan mới đúng."
"Còn có một khả năng khác, ngươi muốn nghe không?" Quý Yến Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay.
Giang Lăng Phi vội vàng xích lại gần.
Quý Yến Nhiên nói: "Theo như ngươi nói, tụ tập một chỗ là vì biết nơi đó có lối thoát, vậy bọn hắn phải hiệp lực mà đẩy ra chứ, không đẩy ra được thì ít nhất trên vách đá xung quanh cũng phải lưu lại vết tích đào bới va chạm gì đó, thế nhưng vừa rồi ta đã kiểm tra, hoàn toàn sạch sẽ."
"Điều đó chứng tỏ cái gì?" Giang Lăng Phi nhíu mày, một lát sau mới nhụt chí nói: "Thôi ngươi đừng nói."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, những người kia dường như không hề đi lại gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586438/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.