Chương trước
Chương sau
Lúc ấy thân thể Vân Ỷ Phong vô cùng suy yếu, đừng nói là tiếp tục làm vật thử độc, uống một ngụm nước liền phun ra phân nửa, tính mạng đã như chỉ mành treo chuông, hắn còn cố tình nháo đòi tuyệt thực. Quỷ Thứ vô cùng tức giận, ném vỡ hết tất cả bình lọ trong phòng, nhưng rốt cục cũng không dám cưỡng chế cạy miệng, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút liền bóp nát cái thân đơn bạc này, nát luôn cả mạng sống của hắn. Giày vò suốt bảy tám ngày như vậy, Vân Ỷ Phong dù hôn mê nhưng vẫn cắn chặt răng, không cho ai đổ đồ ăn thức uống vào nổi, Quỷ Thứ không còn cách nào khác, chỉ đành đấm ngực dậm chân đưa hắn tạm thời rời khỏi đảo Mê Tung.
Vân Ỷ Phong nói: "Khi tỉnh lại, ta đã ở Tiêu Dao sơn trang."
Quý Yến Nhiên từng nghe qua cái tên này: "Tiền thân của Phong Vũ môn?"
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Trang chủ tên Cam Dũng, lúc trước trúng độc kịch liệt, được thuộc hạ mang đến đảo Mê Tung cầu y, từ đó luôn coi Quỷ Thứ là ân nhân cứu mạng, đối với ta cũng rất chu toàn. Hắn là người không tệ, hào sảng hoạt ngôn, sợ ta ở trong sơn trang không quen nên còn thường xuyên đến tán gẫu cùng."
Tán gẫu về những chuyện trong giang hồ, hoặc là về lần trúng độc năm đó, những lần độc phát đau đớn vặn vẹo ra sao, cảm giác sống không bằng chết thế nào, cuối cùng lại cười lớn ca ngợi Quỷ Thứ y thuật cao cường, bốc thuốc đúng bệnh, ngữ điệu tràn đầy khâm phục. Nhưng Cam Dũng không biết, năm đó hắn phát độc, Vân Ỷ Phong cũng vậy, hai người chỉ cách nhau một vách tường mỏng, Quỷ Thứ sau khi thử nghiệm thuốc trên người Vân Ỷ Phong xong liền kịp thời mang sang phòng bên, nhờ vậy mới có cái để hắn ca ngợi là "bốc thuốc đúng bệnh".
Ba năm sau, Cam Dũng rửa tay chậu vàng, đưa vợ con về một vùng sơn thôn sinh sống, để lại Tiêu Dao sơn trang cho đồ đệ của ân nhân, xem như một món quà tạ lễ.
"Sau đó thì có Phong Vũ môn." Vân Ỷ Phong nói, "Quỷ Thứ sẽ thường xuyên phái người tới, chỉ sợ ta chết đi thì hắn liền không còn cơ hội giải độc. Dù sao cũng may là số ta cứng, ngoại trừ thỉnh thoảng bị độc phát thì vẫn sống rất tốt, còn gặp được Vương gia."
Quý Yến Nhiên nhìn hắn: "Gặp ta, là chuyện tốt sao?"
"Tốt." Vân Ỷ Phong gật đầu, "Nếu được quay lại lúc ấy, kể cả Vương gia không đề cập đến Huyết Linh chi, ta vẫn sẽ nguyện ý theo đến thành Hàn Vụ."
Quý Yến Nhiên lại thấy tim mình đập "thình thình", nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"
"Cuộc sống trước kia quá khổ, Vương gia lại là một người rất thú vị." Vân Ỷ Phong cười cười, "Cả quãng đường này, cùng tất thảy những sự việc xảy ra, Phiêu Miểu Phong có tuyết, thành Vọng Tinh có trăng, ở Vương thành có hoa có rượu, cộng thêm cả một chuyến vào thăm hoàng cung nữa, ta rốt cục cũng cảm thấy mình sống thật không uổng." Mà ngoài "thú vị" ra còn có lí do nào khác hay không—hắn nghĩ đi nghĩ lại, dù sao mình cũng chẳng còn sống được bao lâu—cuối cùng quyết định không nói thêm điều gì.
Đêm ấy, Vân Ỷ Phong cũng không biết mình đã rơi vào giấc ngủ thế nào.
Chỉ nhớ sau khi nói ra được hết chuyện cũ năm xưa, trong lòng thấy nhẹ đi rất nhiều, mà vì đối phương không hề thể hiện sự thương hại hay căm ghét quá độ gì, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một phen. Ánh nến trong căn phòng yếu ớt chập chờn, dẫn người dần lim dim chìm vào giấc ngủ.
Quý Yến Nhiên đắp kín chăn cho hắn, ngón cái nhẹ vuốt gương mặt trắng nõn hơi lạnh kia một lúc lâu, mới đứng dậy rời đi.
Ngoài sân, Giang Lăng Phi và Ngô Sở Tư nhanh chóng ném hạt dưa trong tay xuống, giả bộ đứng ngắm cảnh.
Ôi chao, ánh trăng như nước, tình thơ ý hoạ.
Quý Yến Nhiên phi người lên đầu tường, trong nháy mắt đã biến mất vào màn đêm mịt mờ.
Ngô Sở Tư nghi hoặc cất tiếng hỏi: "Vương gia không thấy chúng ta sao?"
Giang Lăng Phi suy tư một lát rồi khẳng định chắc nịch: "Nhất định là bị Vân môn chủ đuổi ra khỏi phòng ngủ, cho nên sợ mất mặt."
Dù sao trong thoại bản vẫn biết đường giấu quần áo nhìn trộm người ta tắm, ngoài hiện thực thì còn chẳng được cho ngủ lại một đêm.
Toàn thể tiệm sách biết phải làm sao đây.
Mất hết cả mặt mũi của Tiêu vương phủ rồi, mất sạch rồi.
...
Trong khách phòng của Viên phủ, Quỷ Thứ đang ngồi cạnh bàn, thần thần bí bí loay hoay với bàn ngâm châm, bên ngoài đột nhiên vang lên "rầm" một tiếng.
Dược đồng gác đêm không kịp phản ứng, trợn mắt nhìn cửa phòng bị phá tung, hoảng hốt chấn kinh một lát mới vội vàng xông vào xem có chuyện gì. Quỷ Thứ bị Quý Yến Nhiên xách cổ lên ép sát tường, thở không ra hơi, đánh mắt ra hiệu cho chúng đệ tử lui ra ngoài.
"Tiêu vương điện hạ!" Nữ tử áo đỏ lúc sáng, cũng chính là thị nữ Chu Nhị, kinh hãi quỳ xuống đất cầu xin, "Nếu như ngươi giết chủ nhân, sẽ không còn ai cứu được công tử nữa!"
Quỷ Thứ ha ha cười lớn, đầu đột nhiên rụt về phía sau, thoáng chốc trong tay Quý Yến Nhiên đã trống không, đối phương như biến thành một tờ giấy bị ép phẳng, lách mình trượt ra ngoài từ một khoảng trống trên tường, đứng tại chỗ lắc lắc vài cái, rắc rắc liền trở về nguyên hình.
Quả nhiên là quái vật.
"Đêm rồi mà Vương gia còn tìm đến, vì muốn giải dược cho đồ đệ kia của ta sao?" Quỷ Thứ xoay xoay cổ, hướng hắn ngoắc tay, "Đến đây, ta biết, ta biết làm thế nào mới lấy được Huyết Linh chi." Hắn vừa bắt đầu liền kích động, hai mắt như phát sáng, thân trên đổ người vươn sang cơ hồ muốn áp cả xuống mặt bàn, "Ngàn vạn thi cốt, máu tươi oán khí, những thứ này xuất hiện ở đâu? Chính là chiến trường a! Đồ đệ kia của ta chọn trúng Vương gia cũng chính vì điểm này, Vương gia nhất định không thể cô phụ hắn, không ai có được bản lĩnh thông thiên này ngoài Vương gia, muốn Huyết Linh chi mọc ra thì phải có máu chảy thành sông thây phơi đầy đất, Vương gia chắc chắn sẽ có cách, ngươi phải nghĩ ra biện pháp giúp hắn chứ!"
Vừa nói, đôi tay gầy quắt khẳng khiu định vươn ra tóm lấy Quý Yến Nhiên, song cảm nhận được sự lạnh lẽo toả ra từ đối phương thì liền khựng lại trên không, ha ha cười khan.
Chu Nhi ở bên cũng dập đầu nói: "Vương gia, không bằng ngươi phát động một cuộc chiến rồi đánh trận đi, nếu không có Huyết Linh chi, công tử sẽ chết mất." Nàng khóc lóc gào thét thảm thiết, trán bị dập đến suýt chảy máu, càng lộ ra bản năng ngu muội mà tàn nhẫn, ích kỉ mà điên dại của mình.
Lần đầu tiên trong đời, Quý Yến Nhiên sinh ra cảm giác buồn nôn khi nhìn vào một người. Hắn không để ý đến nữ nhân mặt mũi máu me kia nữa, chỉ lạnh lùng nói với Quỷ Thứ: "Về sau nếu ngươi còn dám dây dưa với hắn—"
"Vương gia sẽ giết ta sao?" Quỷ Thứ sắc bén ngắt lời hắn, hưng phấn chà tay.
"Trước khi Vân nhi khôi phục, bản vương sẽ không giết ngươi." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng hải quân Đông Nam có thể cho Oanh Thiên Pháo san bằng hòn đảo Mê Tung kia, cùng tất cả độc dược hoa cốc trên đó, trong vòng một ngày thôi."
(*Oanh Thiên Pháo: tên pháo thôi, nghĩa kiểu như "pháo nổ tung giời", bữa trên Phiêu Miểu Phong cũng có Oanh Thiên Lôi nớ, về đến đây lại thành Oanh Thiên Pháo rồi, cũng không biết có phải San tỷ bị lẫn không nữa kakaa)
"Ngươi dám!" Quỷ Thứ rít lên, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, "Ngươi, ngươi!"
Hắn trơ mắt nhìn đối phương rời đi, tay không kìm được mà run lên: "Ta sao có thế quên mất hắn là Vương gia kia chứ, người ngoài không có cách, nhưng triều đình có Oanh Thiên Pháo, chính là Oanh Thiên Pháo a!" Đi đi lại lại trong phòng vài vòng, mới như đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng bổ nhào ra cổng la lớn, "Nói bọn hắn cút về hết đi! Cả đám đang ở Vương thành lẫn Phong Vũ môn, tất cả đều cút hết về cho ta!"
Dược đồng nháo nhào chạy đi truyền tin, gia đinh Viên phủ cũng bị hắn làm cho phát hoảng, ngó vào cẩn thận dò xét hồi lâu, trộm nghĩ thần y này cũng điên quá rồi... nửa đêm canh ba bỗng dưng kêu la, doạ người ta sợ đến chuột rút đầy chân.
Về Vương phủ, Quý Yến Nhiên lại đến khách phòng nhìn qua. Vân Ỷ Phong đang say giấc nồng, cả người bọc trong một lớp chăn to sụ, nửa cây đèn dầu xuyên qua lớp màn, mơ hồ soi ra bộ dáng ngũ quan, hàng mi rủ xuống, hơi thở bình ổn.
Một hòn đảo đầy rẫy ô uế, một đám người tàn khốc điên dại, chỉ qua lời kể qua loa, hắn đã có thể cảm nhận được thế giới ngột ngạt và u ám khi ấy. Vậy mà người kia vẫn liều mạng lớn lên, không điên, không chết, cũng chẳng ôm đầy hận ý trong lòng, dù phải trải qua những sự tình tăm tối nhất thế gian, hắn vẫn luôn bao dung rộng mở, ôn nhu hiền lành như vậy. Nhớ lại ngày đó mình còn thuận miệng bịa chuyện về Huyết Linh chi, Tiêu vương điện hạ lặng lẽ thở dài, chỉ muốn quay về quá khứ tặng cho mình một bạt tai.
Hắn ngồi cạnh giường một lát, mãi đến khi trời đã ửng sáng mới đi ra gian ngoài, rửa mặt qua loa rồi nằm lên băng ghế dài thiếp đi.
(*băng ghế dài: có thể có đệm, chỗ để nghỉ tạm, thường không để ngủ)
...
Nắng xuân ấm áp xuyên qua cửa sổ, bên ngoài chim hót líu lo.
Vân Ỷ Phong vén mở lớp chăn dày cộp, cảm thấy đầu óc mờ mịt, giống như đã trải qua một loạt giấc mộng, với những mảng màu chồng chất, chỉ có điều khi tỉnh lại đã không còn nhớ được gì nữa. Giẫm bừa lên giày đi đến bàn uống nước, tầm mắt lơ đãng quét đến gian ngoài, lập tức ngờ vực nhíu mày.
Trên băng ghế dài được chế tác tinh xảo, chạm trổ khắc hoa, mĩ nhân nằm lên thì hợp, nhưng thân hình cao lớn của Tiêu vương điện hạ nằm đó, chẳng khác nào chim ưng cỡ bự đi chiếm tổ của hỉ thước bé nhỏ, hai cẳng chân dài ngoằng không có chỗ duỗi, nhìn như thể sắp đạp gãy tay vịn khảm đầy bảo thạch đến nơi.
Vân Ỷ Phong nhặt tấm chăn rơi dưới đất lên, nhẹ nhàng phủ lên người hắn.
Quý Yến Nhiên nắm chặt cổ tay đối phương, thuận thế kéo một cái. Vân Ỷ Phong không chút phòng bị, giày dưới chân lại còn trơn, mông liền ngồi thẳng lên bụng hắn đánh phịch.
"Khụ!" Tiêu vương điện hạ trợn trừng mắt, "Tí thì thổ huyết rồi."
Vân Ỷ Phong bình tĩnh đứng lên: "Hôm nay vào cung à?"
"Vẫn còn sớm." Quý Yến Nhiên duỗi lưng một cái, "Ngươi ngủ thêm một lát đi, ta về tắm rửa thay đồ, trưa đến chúng ta cùng vào cung ăn cơm."
Hắn nói rất nhẹ nhàng tuỳ ý, cũng không hề có ý định giải thích vì sao thân là chủ nhân Vương phủ, có phòng riêng không về mà lại đi cuộn mình gò bó trên cái băng ghế quý phi bé xíu này cả đêm.
Vân Ỷ Phong đưa mắt nhìn hắn vặn vẹo xoay cổ đẩy cửa ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, Thanh Nguyệt đẩy cửa tiến vào, khó hiểu nói: "Ô, sao sư phụ lại nằm trên băng ghế này, sao không về giường mà ngủ?"
Vân Ỷ Phong: "..."
Đây là việc của ngươi à?
Vì vậy sáng sớm hôm ấy, đường đường là đại đệ tử của Phong Vũ môn, lại bị bắt chép phạt một trăm lần quy củ "Trước khi vào phòng phải gõ cửa".
Không chỉnh đốn không được, nhỡ đâu sau này đi vào lại thấy những gì không nên thấy thì sao.
Mà trong khi Thanh Nguyệt đang dài mặt chép phạt đến rã cả tay, thì sư phụ không đứng đắn của hắn còn đang bận ăn chơi trác táng, hưởng lạc xa hoa. Tuy ngoài miệng không nói tới, Quý Yến Nhiên suy cho cùng vẫn đau lòng vì hắn, dù không biết phải đền bù thế nào, chí ít cũng có thể bày ra một bàn đồ ăn, xách theo đến một bình rượu ngon được hoàng huynh tư tàng cất giấu.
Lý Cảnh gọi Đức Thịnh công công đên trước mặt: "Theo ngươi thì bao giờ bọn hắn mới có thể thành thân?"
Đức Thịnh công công nhạy bén bắt được trọng điểm, đáp, khi nào thành thân kì thực cũng không quan trọng, dựa theo tính tình của Tiêu vương điện hạ, thành thân xong sẽ chỉ càng thêm nuông chiều mà thôi, cho nên nhất định sẽ còn ra vào cung thường xuyên.
Lý Cảnh đỡ trán: "Bỏ đi, coi như trẫm chưa hỏi."
Ăn cơm xong, Quý Yến Nhiên dẫn Vân Ỷ Phong đi thỉnh an mấy vị lão Thái phi—nói thỉnh an, nhưng thực chất chỉ là ngồi uống trà rồi thuận tiện trò chuyện đôi ba câu. Hắn từ hồi ba tuổi đã bộc lộ thiên tính ngang bướng, lại còn mang trong mình huyết thống ngoại tộc, dĩ nhiên không được xem như nhân tố để chọn làm Thái tử, cách xa phân tranh lớn nhất của hậu cung, nhân duyên vì thế lại rất tốt, còn nhớ năm đó ra khỏi cung, lễ vật được gửi đến từ các cung chất đầy ba chiếc xe.
Mà ngày nay, niềm vui thú được lục đục với nhau cũng đã mất, cả ngày chỉ biết ở trong hậu cung ăn chay niệm Phật, người nào người nấy đều chán đến ruỗng người. Thấy Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong tới thăm liền cười không khép được miệng, lập tức đi chuẩn bị trà ngon cùng điểm tâm, cầm tay vuốt ve không thôi, đến khi không giữ được hai người ở lại ăn cơm thì còn giận dỗi một phen.
Lúc rời cung, khắp trời đều là những áng mây ửng hồng, vô cùng mĩ lệ.
Vân Ỷ Phong nói: "Đa tạ."
Quý Yến Nhiên cười cười: "Hồi nãy ngươi hứa rồi đó, sau này nhớ đến thăm các nàng thường xuyên."
Thật ra trước đây, hắn vẫn luôn có chút gượng ép đối với sự quan tâm nhiệt tình từ các trưởng bối, mỗi lần có yến tiệc, mỗi lần đi thỉnh an, đều chỉ hời hợt qua loa rồi nghĩ cách chuồn lẹ. Thế nhưng ấy lại là những gì Vân Ỷ Phong lạ lẫm nhất, khao khát nhất, dù sao khi còn bé, ai mà chả muốn có mẫu thân ở bên chăm sóc thương yêu? Mãi đến tối hôm qua hắn mới nhận thức được vì sao khi ở trên Phiêu Miểu Phong, Vân Ỷ Phong lại ỷ vào Ngọc thẩm nhiều như vậy, thậm chí còn luôn tâm tâm niệm niệm muốn đưa nàng đến Vương thành.
Hắn không thể cho đối phương một tuổi thơ, nhưng ít ra có thể cho hắn cảm nhận phần nào tư vị được các trưởng bối thương yêu.
"Vương gia." Thị vệ Vương phủ tiến đến, thấp giọng bẩm báo, "Vừa nhận được tin tức, trong phủ Viên thị lang có động tĩnh."
Một đám người giang hồ lén lén lút lút lại xuất hiện trong thư phòng của Viên Viễn Tư, tất cả hạ nhân đều bị điều đi, chỉ có các gia đinh xếp thành một hàng rào kiên cố bảo vệ quanh sân, hiển nhiên là đang mưu đồ bí mật gì đó.
"Thanh âm của bọn chúng rất nhỏ, cơ hồ đang thì thầm, cho nên chỉ lờ mờ nghe được vài câu." Thị vệ nói, "Hình như Viên thị phải bỏ ra rất nhiều bạc, để mua một tấm bản đồ kho báu từ tay đám người kia."
"Viên Viễn Tư muốn tìm bản đồ kho báu?" Quý Yến Nhiên thấy khó hiểu.
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Không phải là Tư Xuyên bí đồ đấy chứ?"
-
vtrans by xiandzg
Mình là dân ngọt khống, nhiều lúc cảm giác hình như nhảy nhầm hố đen rồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì bất chấp hoàn cảnh có chút tàn tạ, tình cảm và thời gian bên nhau của hai người vẫn quá ngọt ngào để mình có thể dứt áo ra đi, hơn nữa theo truyện cứ hết twist này lại đến twist nọ, không thể nào bỏ ngang xương cho được hahaa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.