Chuyện đàn cổ, miễn cưỡng coi như lừa gạt xong, chủ đề nói chuyện của hai người cũng dần chuyển hướng, Vân Ỷ Phong thấy chân vịt trộn dấm chua kia rất ngon, cho nên dứt khoát bưng cả âu đến trước mặt, gặm ăn hết sức chuyên chú.
"Vương gia cười cái gì?" Vừa ăn vừa hỏi.
Quý Yến Nhiên bình tĩnh đáp: "Không có gì."
Thật sự là không có gì, chỉ đột nhiên nhớ đến một câu nói dân gian, "anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân khó qua ải đồ chua".
Vì vậy ý cười trong đáy mắt ngày càng sâu, hỏi, "Ngày mai muốn đi chơi đâu? Ta dẫn ngươi đi."
Vân Ỷ Phong lau lau ngón tay: "Sáng phải thượng nghị sự tình của Phong Vũ môn với Thanh Nguyệt, chiều đến muốn đi gặp Ngọc thẩm."
Nghe hắn nói, Quý Yến Nhiên mới nhớ ra lão Ngô quả thật từng nhắc đến, hắn đã chuẩn bị xong nhà cửa ruộng đồng ở vùng ngoại thành. Trước đây trên Thưởng Tuyết Các được Ngọc thẩm chiếu cố không ít, hiện tại nàng chuyển đến Vương thành, tất nhiên nên đến chúc mừng tân gia một chút mới phải.
Bàn bên là một đám khách nhân đến từ nơi khác, đang tán gẫu văng nước bọt về giao thừa náo nhiệt ở Vương thành, còn có hoa đăng và liệt diễm của ngày mười lăm tháng giêng, phụt một tiếng, toàn bộ tinh tú đều ngập trong biển lửa, nhìn thấy thác nước bao giờ chưa? Đấy, nó tựa như một thác nước ánh kim chảy ngang trời ấy, rực rỡ loá mắt vô cùng.
Vân Ỷ Phong nghe xong cũng mê mẩn, lòng hơi tiếc nuối, hôm hai mươi tám tháng chạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586418/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.