Chương trước
Chương sau
Chén trà xanh bốc lên khói trắng nghi ngút, căn phòng rơi vào tĩnh mịch.
Quý Yến Nhiên ngửa ra phía sau tựa vào lưng ghế, tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy.
Sau sự kiện ngọc Xá Lợi Phật bị đánh cắp, chủ sử đứng sau Chu Minh và Chu Cửu Tiêu còn chưa ra mặt, hiện tại lại tiếp tục dính dáng đến công trình thay đổi tuyến chảy của Bạch Hà từ mười bảy năm về trước, hết chuyện này tới chuyện khác, loanh quanh luẩn quẩn, tựa hồ cũng chỉ nhằm gây ra mâu thuẫn giữa mình và Hoàng thượng, hay nói đúng hơn, là gây ra mâu thuẫn giữa binh quyền và hoàng quyền.
Đầu đau muốn nứt cả ra.
Vân Ỷ Phong rời khỏi khách phòng, nhẹ tay đóng cửa lại giúp hắn.
Ngô Sở Tư đứng ngay ngoài cửa, hắn là tới đưa tin, hôm nay dịch quán trong thành nhận được báo cáo từ biên quan, nói rằng cách đây vài ngày, không hiểu vì sao bộ tộc Cát Đằng vẫn luôn đóng chiếm đại mạc Đông Bắc Bộ đột nhiên chủ động rút lui về hang ổ, tuy thoạt nhìn là việc tốt, nhưng sự tình nhẹ nhõm quá mức thế này, dường như lại đang báo hiệu một màn giông bão sắp tới, khiến con người ta khó mà có thể an tâm.
"Vân môn chủ, có chuyện gì sao?" Hắn hạ giọng, "Thị vệ ngoài cổng ngay thở mạnh cũng không dám, còn liên tục khoát tay ngăn ta tuyệt đối không được vào, Hứa gia lại xảy ra chuyện rồi à?"
"Phải." Vân Ỷ Phong thoáng nhìn về phía sau, "Đến phòng ngươi rồi nói."
Bản chất vấn đề ẩn tàng bí mật khổng lồ mà rối ren, thế nhưng khi nói ra lại vô cùng đơn giản, chỉ mất vài ba câu là xong. Ngô Sở Tư cũng không ngờ sự vụ lần này lại liên quan đến công trình đổi tuyến Bạch Hà năm nào, chuyện đáng lo ngại nhất lúc trước cuối cùng vẫn xảy đến, lúc này đối phương muốn gây ầm ĩ toàn thành, e chỉ có ba phần để trả thù Hứa, mà bảy phần còn lại, đều là nhắm đến Quý Yến Nhiên.
Vân Ỷ Phong nói: "Ta đã khuyên Vương gia, nếu thật sự có dính líu đến Bạch Hà, thì việc điều tra thêm không những vô ích, mà còn đúng với ý muốn của tên chủ sử sau màn kia."
Ngô Sở Tư vội vàng hỏi: "Vương gia thì sao, hắn nói thế nào?"
"Hắn không nói gì, hẳn là vẫn còn đang do dự." Vân Ỷ Phong nói, "Kì thực Hứa lão thái gia đưa ra lí do thoái thác về một thời làm tặc ở Đông Quan kia, phần vì bảo trụ cho hậu nhân Hứa gia, nhưng cũng là gián tiếp vẽ cho Vương gia một đường lui, chỉ cần hắn trị tội đúng luật là việc này có thế dừng lại ở đây, những bách tính chết oan năm đó cũng phần nào được an ủi. Ngược lại nếu tiếp tục truy cứu, truy ra việc này thật sự có dính líu đến Hoàng thượng, rồi sao, sau đó thì thế nào?"
Quá khứ là như vậy, nhưng hiện tại thiên hạ đã thái bình. Không một người đứng đầu nào nguyện ý bị lật tẩy loại chuyện cũ này, dù không xét đến ẩn tình cá nhân—phẩm hạnh Thiên tử lộ ra khiếm khuyết, chẳng khác nào tạo cơ hội cho những kẻ mưu mô lòng dạ khó lường, vì sự bình ổn của giang sơn, thống soái binh mã đầy quyền lực như Quý Yến Nhiên hẳn cũng nên lựa chọn bảo vệ hình ảnh và thể diện của hoàng gia. Chưa kể trước mắt, Lý Cảnh vẫn là một Hoàng đế không tệ, dốc lòng vì nước, đẩy lùi ngoại xâm trị an dân tộc, điều hành quốc gia rất quy củ và trật tự.
Ngô Sở Tư thở dài: "Vương gia cũng biết rõ, nếu tiếp tục thì chỉ có hại chứ không có lợi, vì vậy nên mới do dự."
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Ta không hiểu."
Ngô Sở Tư đứng dậy pha một ấm trà cho hắn: "Vân môn chủ biết về Liêu đại tướng quân chứ?"
Vân Ỷ Phong gật đầu.
Nguyên lão hai triều lừng danh bất bại—tướng quân Liêu Như Sơn, người từng nhiều năm đánh Nam dẹp Bắc, lập nên vô số chiến công vì Đại Lương Quốc, cách đây vài năm đã đổ bệnh qua đời.
(*nguyên lão: ở đây là lão tướng kì cựu trong triều)
"Liêu tướng quân đến già mới có con, độc nhất một nhi tử tên Liêu Hàn, mười tuổi đã được đưa vào cung đọc sách, quan hệ cùng Hoàng thượng và Vương gia rất tốt, ba người thường xuyên cùng nhau học văn luyện võ, thân nhau như huynh đệ ruột." Ngô Sở Tư nói, "Hồi nhỏ Vương gia rất nghịch ngợm, hay gặp rắc rối rồi bị bắt chép phạt, mỗi lần đều phải nhờ đến Liêu tướng quân đi cầu tình với Tiên hoàng, những lần lẻn ra khỏi cung dạo chơi, dù muộn đến mấy cũng phải ghé qua Liêu phủ ăn một bữa cơm mới về."
Quý Yến Nhiên vẫn xem Liêu tướng quân như thầy như cha, cũng sùng bái Liêu Hàn lớn hơn mình chín tuổi như thân huynh trưởng, từ khi biết đi đã luôn tò tò theo sau hắn, cứ như vậy cho đến năm tám tuổi.
Ngô Sở Tư nói: "Năm ấy, Liêu thiếu gia vừa tròn mười bảy tuổi."
Lý Cảnh phụng chỉ đốc thúc công trình đổi tuyến sông Bạch Hà, Liêu Hàn cũng rời hoàng cung, tự mình đến từng thôn xóm, hộ tống từng nhóm bách tính đi khỏi đất quê tới nhà mới. Trong triều lúc này phe phái phân tranh, Lý Cảnh được Hoàng đế đánh giá cao nhất, song tương lai có thể lên ngôi hay không cũng không hề chắc chắn, hơn nữa mỗi người đều có tâm tư riêng, cho nên chuyện thúc đẩy lộ trình Bạch Hà ngày càng gặp phải nhiều khó khăn, ngay cả nhân thủ còn không đủ. Thời gian đầu, vì muốn để Lý Cảnh an tâm, Liêu Hàn còn kêu gọi rất nhiều huynh đệ của mình cùng hối hả ngược xuôi, suốt nhiều ngày không ngủ không nghỉ là chuyện thường tình, đợi đến khi sự tình bắt đầu đâu vào đấy, cộng thêm sức tương trợ của Thừa tướng và Liêu tướng quân, viễn cảnh mới dần dần tốt lên.
Ngô Sở Tư thở dài: "Thế nhưng đến lúc gần hoàn thiện, Liêu tiểu thiếu gia lại... Lúc ấy hắn có nói trong người mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, thế nhưng vẫn khăng khăng phải đi an trí cho nhóm bách tính cuối cùng, kết cục đúng lúc lũ vọt tới, trượt chân ngã xuống núi mà mất mạng."
Liêu Như Sơn chịu đả kích nặng nề, lập tức đổ bệnh nặng, sau này dù miễn cưỡng chữa khỏi, song thương tổn về tâm lý thì vẫn mãi ở đó, thân thể ngày một gầy gò già yếu, cả ngày phải dựa vào thuốc uống để kéo dài tính mạng, cũng không thể rời khỏi giường bệnh một bước.
Vân Ỷ Phong thăm dò: "Vậy tai nạn kia của Liêu Hàn..."
"Vương gia chưa từng tin vào những gì được kể lại, hắn hoài nghi là có sự nhúng tay của ác nhân nào đó, đã đánh ngất rồi đẩy Liêu thiếu gia vào nước, cho nên vẫn luôn tiếp tục điều tra, ngay cả khi bị đưa đến Tây Bắc cũng không hề từ bỏ việc truy tìm chân tướng." Ngô Sở Tư nói, "Những việc này đều là lão Thái phi kể cho ta, về sau quả thật hắn cũng tìm được ít manh mối, quân y nói Liêu thiếu gia khi ấy chẳng có bệnh gì hết, trước khi xuất phát vẫn còn đi bắt gà hoang trên núi với các huynh đệ, thân thể hoàn toàn khoẻ mạnh."
Tra thêm chút nữa mới thấy toàn cảnh sự việc vô cùng mờ ám. Căn cứ vào bảng ghi danh, sau tai nạn kia, binh mã đi theo Liêu Hàn ra ngoài đêm ấy đột nhiên bị điều hết đến Tây Nam, thế rồi khi đang di chuyển trên đường thì gặp phải núi đá lở, toàn bộ bỏ mạng.
Suốt mười mấy năm qua, Quý Yến Nhiên gần như đã tra xét tất cả đại thần trong triều nhiều lần, một lòng muốn tìm bắt thủ phạm ở sau màn, song thu hoạch đều chẳng được mấy. Về sau Liêu tướng quân ra đi, nơi phủ tướng quân từng tấp nập người ra người vào cũng mất đi chút sức sống cuối cùng, khắp nơi giăng đầy mạng nhện, tro bụi đầy đất, cánh cửa ọp ẹp lủng khỏi khung bị gió thổi qua liền phát ra những âm thanh đặc biệt chói tai. Kỉ niệm đẹp đẽ về khoảng thời gian cùng nhau chơi đùa trong cung, những tiếng cười chân thành vui vẻ cùng tình cảm thân thiết như ruột thịt, tất cả đều bị phong ấn lại trong miền kí ức đã xa.
Vân Ỷ Phong hỏi: "Sau khi Liêu Hàn xảy ra chuyện, có ai từng gặp lại đoàn binh mã hắn mang theo khi ấy hay không?"
Ngô Sở Tư lắc đầu: "Không hề, mà chuyện này quá sức không bình thường, dù có đi Tây Nam thì chí ít cũng phải trở lại trại tập trung để lấy đồ chứ? Cho nên Vương gia đoán rằng, bọn hắn đêm ấy cũng đều đã bị người ta đẩy vào nước."
Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ không phải bị người đẩy, mà căn bản là không kịp rút lui.
"Vương gia truy cứu suốt nhiều năm như vậy, ngay cả những gương mặt không đáng kể cũng đã điều tra qua." Ngô Sở Tư thở dài, "Chỉ đối với mình..."
"Chỉ đối với mình Hoàng thượng là chưa từng nghi ngờ." Vân Ỷ Phong tiếp lời.
"Đâu chỉ không hoài nghi, Vương gia thậm chí còn nhiều lần lôi kéo Hoàng thượng cùng điều tra chuyện cũ, thường xuyên đợi người trong tẩm cung, thức trắng đêm chỉ để phân tích tất cả những người có khả năng là hung thủ nữa kìa." Ngô Sở Tư càng nghĩ càng đau đầu, "Ôi chao!"
Nếu như Liêu Hàn thực sự bỏ mạng ngoài ý muốn do sơ sót trong bố trí của Lý Cảnh khi ấy, vậy thì suốt những năm này, hắn làm tất cả những việc này, vì cái gì?
Vân Ỷ Phong hỏi: "Quan hệ của Vương gia và Hoàng thượng nghe chừng không tệ?"
"Chí ít là không giống với đồn thổi trong dân gian." Ngô Sở Tư nói, "Huynh đệ ruột bình thường còn xảy ra tranh đấu, huống chi bọn họ xuất thân từ hoàng gia, khúc mắc là không thể tránh khỏi. Những năm gần đây, việc nghi kị và dò xét nhau là thật, song tình thân giữa hai người cũng không giả, có thứ gì quý hiếm tốt đẹp, Hoàng thượng đều sẽ gửi đến Tây Bắc cho Vương gia."
"Ta hiểu rồi." Vân Ỷ Phong gật đầu, lại nói, "Vậy ngươi đi khuyên nhủ Vương gia một chút, cùng lắm chúng ta thẩm vấn lại phụ tử Hứa gia một lần nữa, nếu thật sự có dính líu đến công trình đổi tuyến Bạch Hà năm đó, thì cứ coi như bọn hắn là giang dương đại đạo, phán quyết xử tử, dừng chuyện này lại ở đây."
(*giang dương đại đạo: trộm cướp khét tiếng)
Ngô Sở Tư lập tức từ chối: "Ta không đi."
Vân Ỷ Phong: "..."
Ngô Sở Tư hạ giọng: "Ta phát hiện, chỉ cần thấy môn chủ là tâm tình Vương gia sẽ đặc biệt tốt lên, không bằng ngươi đi đi."
Nói xong còn căn dặn thêm: "Đổi luôn y phục mới nữa."
Vân Ỷ Phong nói: "Thêm tiền."
Lão Ngô nhanh chóng đáp ứng, thêm bao nhiêu không thành vấn đề, chỉ cần có thể lôi Vương gia ra khỏi vũng bùn này thì đào cả toà Vương phủ đến Phong Vũ môn luôn cũng được!
Trong phòng sát vách, Quý Yến Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề nhúc nhích.
Vân Ỷ Phong đẩy cửa tiến vào, kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn.
Khoé mắt quét thấy một sắc xanh da trời nhàn nhạt, Quý Yến Nhiên nghi hoặc ngồi thẳng dậy, dò xét hắn một phen từ trên xuống: "Ngươi vừa đi thay y phục?"
"Lão Ngô bỏ tiền thuê ta thay." Vân Ỷ Phong dang rộng hai tay, "Hắn nói làm như vậy sẽ khiến Vương gia vui lên."
Quý Yến Nhiên: "..."
Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, lại ngả người ra lưng ghế: "Hắn kể hết với ngươi rồi?"
Vân Ỷ Phong kéo ghế đến cạnh hắn: "Ta đã phái lão Ngô vào đại lao mang Hứa Thu Ý đến, chuyện là thế nào, cứ chờ người về đây rồi nói tiếp."
"Nếu thật sự là hoàng huynh thì sao?" Quý Yến Nhiên quay sang hỏi hắn.
"Nếu thật sự là Hoàng thượng, sai thì cũng sai rồi, còn có thể thế nào nữa?" Vân Ỷ Phong nói, "Hay là thuận theo ý đồ của tên chủ sử sau màn, khởi binh tạo phản, giết vua soán vị, báo thù cho bằng hữu, giải oan cho bách tính?"
Quý Yến Nhiên nghe xong cũng cạn lời: "Ngươi đúng thật là... không biết giữ mồm giữ miệng gì hết."
"Trông Vương gia mới như muốn tạo phản đến nơi kìa, ta nói vài câu thì đã sao, ta cũng đâu có ra giữa phố hét loạn." Vân Ỷ Phong nói như đương nhiên.
Quý Yến Nhiên bị hắn chọc cười: "Nếu thật sự có liên quan đến công trình đổi tuyến Bạch Hà, hẳn là ta cũng không nên tra xét tiếp nữa."
"Rối ren là vậy, nhưng kì thực tất cả vẫn chỉ là suy đoán của chúng ta, chứ chưa có chứng cứ gì." Vân Ỷ Phong nói, "Hiểu lầm lớn suốt mười mấy năm, thật sự không thể hoá giải được nữa rồi? Biết đâu chuyện này không hề liên quan đến Hoàng thượng?"
Quý Yến Nhiên nhắm mắt lại: "Vậy biết đâu không những liên quan đến hoàng huynh, mà vụ việc năm ấy còn chẳng phải một sơ suất vô tình thì sao?"
Vân Ỷ Phong hơi nhíu mày.
"Khi ấy đã là những ngày cuối cùng của tiến trình đổi tuyến." Quý Yến Nhiên nói, "Trụ lại đến tận thời điểm này, tất nhiên chỉ còn những người thà chết cũng không chịu rời khỏi đất quê, bọn hắn phần vì muốn giữ gìn mộ phần tổ tiên, phần vì tham lam nên nghĩ đến chút tiền bạc mình có thể được đền bù, phần vì bị tiểu nhân xúi giục, phần vì nguyên nhân nào đó khác nữa, tóm lại thì đều là những thành phần cứng đầu không chịu tiếp thu."
Liêu Hàn làm người thiện lương ôn hoà, tất nhiên chủ trương đến từng nhà khuyên bảo, nhưng nếu khuyên không nghe bảo không nổi thì sao, Lý Cảnh lại còn ở trước mặt bá quan trong triều lập nên quân lệnh trạng, đối với tình hình gấp rút như vậy sẽ giải quyết thế nào?
Quý Yến Nhiên nói: "Thủ đoạn của hoàng huynh, ta biết rõ."
Vân Ỷ Phong thay hắn nói tiếp: "Cho nên ngươi nghi ngờ, mười bảy năm trước, Hoàng thượng biết rõ người dân còn chưa rời đi, biết rõ Liêu Hàn còn chưa rời đi, nhưng vẫn ra lệnh mở kênh xả nước, chỉ để kịp hoàn thành công trình đúng hạn?"
Quý Yến Nhiên trầm mặc không nói gì.
Kia có lẽ là một thôn trang nhỏ, bên trong chỉ còn lại mười mấy hộ dân, mà so với tầm vóc của toàn bộ công trình, thì mười mấy hộ dân cũng không phải số lượng đáng kể, tuỳ tiện thêm vào danh sách đây một hộ kia một hộ là có thể che giấu đi sự tình.
Vân Ỷ Phong bưng chén trà lên, trong lòng hơi lo lắng.
Nếu Hứa Thu Ý có thể thú nhận mọi chuyện năm đó, rằng Hoàng thượng chính là người đã ra lệnh mở kênh thì còn dễ. Thế nhưng nếu hắn chỉ là một con tốt nhỏ bé, mơ mơ hồ hồ nhận lệnh từ cấp trên, không biết đây là chủ ý của người nào, thì những món nợ mơ hồ này biết tính lên đầu ai?
Nếu truy cứu, ắt sẽ còn kéo ra hàng loạt chuyện cũ suốt những năm qua, đây chính là ý muốn của chủ sử sau màn.
Nếu không truy, khúc mắc trong lòng Quý Yến Nhiên mãi mãi không có lời giải đáp, tình cảm đối với vị hoàng huynh kia cũng sẽ ngày càng trở nên vi diệu.
"Mà giờ ta có thu tay thì cũng không thể rửa sạch nữa rồi." Quý Yến Nhiên vươn tay giật giật tóc hắn, "Bấy lâu nay tra xét vụ việc của Thập Bát sơn trang, hoàng huynh cho rằng ta vẫn đang tìm hiểu về sự tình liên quan đến Hồng Nha giáo. Mặc dù cuối cùng chúng ta định tội giết người cướp của, phán quyết xử tử, nhưng giả sử có người nói ra thân phận thật của Hứa gia với hoàng huynh thì sao? Hắn sẽ tin tưởng lí do thoái thác của ta, tin rằng ta chưa hề điều tra ra được gì? Hay sẽ nhận định ta dù biết rõ chân tướng năm đó mà vẫn cố tình giấu diếm?"
Vân Ỷ Phong hỏi: "Vậy Vương gia tính thế nào?"
"Thật rối." Quý Yến Nhiên duỗi thẳng chân, đổ người về lưng ghế cứng ngắc phía sau, cười khổ nói: "Bao nhiêu năm trời điên cuồng tìm kiếm hung thủ khắp nơi, hiện tại thì hay rồi, đừng nói là báo thù cho lão tướng quân và huynh trưởng, muốn tiếp tục tra xét chân tướng cũng còn không được nữa rồi."
Vân Ỷ Phong nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Tiêu vương phủ còn bao nhiêu vốn liếng?"
Quý Yến Nhiên không hiểu: "Hả?"
"Để ta tính toán một chút, nếu số lượng không tồi, Phong Vũ môn sẽ nhận vụ làm ăn này."
Quý Yến Nhiên ngồi thẳng người dậy: "Ngươi giúp ta thăm dò?"
"Muốn bàn về sự tình liên quan đến Hoàng thượng, trước hết phải nắm rõ được chân tướng, tránh để cho người ta có cơ hội gạt mình tới lui." Vân Ỷ Phong nói, "Là tự ta muốn làm, tuyệt đối sẽ không để lộ bất kì phong thanh nào, Vương gia cứ yên tâm."
Quý Yến Nhiên nhìn nhìn hắn: "Ngươi..."
"Ngươi còn chưa trả lời ta đâu, vốn liếng của Tiêu vương phủ thế nào." Vân Ỷ Phong nhíu mày, "Nếu chỉ còn ngàn tám trăm lượng thì quên đi, ta không làm ăn lỗ vốn đâu."
"Vốn liếng Tiêu vương phủ đều nằm trong tay mẹ ta và lão Ngô." Quý Yến Nhiên cười nói, "Mẹ ta đã là của ngươi rồi, hiện tại lão Ngô cũng về tay ngươi luôn, được chưa?"
Ngô Sở Tư ở sát vách mờ mịt hắt hơi một cái.
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Cũng được, thành giao!"
-
vtrans by xiandzg
T/N: Giải thích tên chương—Giả dối và chân tướng
Bình thường subtle tí thôi chứ để ý ra thì Vân môn chủ cũng quan tâm Tiêu vương lắm a ༼ಢ_ಢ༽
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.