Thế gian này không thiếu các loài chim trắng xinh đẹp, nào hạc, nào diệc, ở Nam Cương còn có bạch khổng tước trang nhã cao quý, mỗi lần xoè đuôi tựa tuyết mịn tung bay, khiến văn nhân từ vạn dặm xung quanh đều muốn tranh giành ngâm thơ, thế nhưng Tiêu vương điện hạ lại cố tình một mình một phách như vậy, hắn cũng không buồn nhớ thêm loài gì khác nữa, vì còn đang bận đắc chí về cái thí dụ quá ư là đặc sắc của mình.
Vân Ỷ Phong nhìn hắn một lúc, chỉ nói: "Ừm."
Sau đó liền cúi đầu ăn tiếp.
Quý Yến Nhiên tiếp tục chống cằm nhìn hắn, vừa ngắm vừa bóc vỏ mấy con tôm mình chưa động đũa rồi đưa qua, chiếu cố đến cực kì chu đáo. Lúc rời đi, con hẻm chợt nổi gió, thấy không khí phất phới mưa bụi ẩm ướt có chút lạnh, lại quan tâm hỏi han: "Ăn thêm một bát canh táo đỏ nóng nữa không?"
Vân Ỷ Phong nói: "Không ăn."
"Súp hoa quế?"
"Không ăn."
"Bánh ngọt sơn trà?"
"Cũng không ăn."
"Ơ kìa, ngươi đi chậm một chút." Quý Yến Nhiên chạy lên sóng vai cùng hắn, "Gấp cái gì, ban đêm có cần đến phủ nha thẩm án đâu."
Vân Ỷ Phong dứt khoát bay lên, rồi nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, dân chúng qua đường chỉ cảm thấy trên không trung vừa vụt qua một bóng trắng, cũng không biết là tiên hay yêu, cả kinh nhìn lên thì chỉ bắt gặp bóng đèn lồng đỏ khẽ lay động, cùng màn trời đêm vô tận tối đen như mực.
...
Ngô Sở Tư đang vươn vai trên lầu hai của nhà trọ, chuẩn bị đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586401/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.