Vân Ỷ Phong nghi hoặc nhìn hắn: "Thứ gì?"
Quý Yến Nhiên lôi ra từ trong ngực một vật nhỏ lông xù đang ngủ gật—là chồn sương hắn tiện tay dắt đi lúc rời khỏi Tây Noãn Các vừa rồi.
Vân Ỷ Phong quả nhiên cười rộ, bế nó lên từ trong tay hắn, sờ sờ cái bụng núc thịt mềm mềm, rất thích.
Kim Hoán đứng đấy nghe nửa ngày vẫn chỉ thấy hai người kia thấp giọng cười đùa, không hề bình luận gì thêm về tên sát thủ, ngược lại chính mình còn bị độc hoa đuôi bọ cạp làm cho choáng đầu, đành phải lò dò về lại giường, rơi vào hôn mê ngủ thiếp đi.
Trên nền tuyết đọng bông xốp bên ngoài, chồn sương ban đầu vui vẻ lăn lê dính đầy vụn băng quanh mình, sau lại nhảy phốc vào lồng ngực Vân Ỷ Phong cuộn tròn, dụi dụi cái đầu ẩm ướt. Quý Yến Nhiên bóp vụn miếng điểm tâm, đưa nhân bánh qua: "Vừa rồi ở Tây Noãn Các, Địa Ngô Công nói hắn từng bắt gặp phải đến mấy chục tuyết điêu màu trắng dưới Phiêu Miểu Phong."
"Mấy chục?" Vân Ỷ Phong phủi phủi vật nhỏ trong tay, nghi hoặc nói, "Dù không tính là thú quý nhưng cũng đâu thể nào tuỳ tiện bắt gặp nhiều như vậy, huống hồ đặc tính chồn sương vốn thích ở một mình, một đàn mấy chục con tụ lại... là có người nuôi bọn chúng sao?"
"Đúng vậy." Quý Yến Nhiên dùng ngón cái cọ cọ đầu xù của vật nhỏ, hững hờ nói một câu, "Mà rõ ràng Kim Hoán cũng đang nuôi còn gì?"
Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày.
"Còn chưa nghĩ ra?" Quý Yến Nhiên cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586384/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.