Chương trước
Chương sau
Nhạc Chi Hoa mất tích.
Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Ngọc thẩm. Buổi trưa, nàng vội vàng chạy đi tìm Vân Ỷ Phong, nói đã tìm Nhạc Chi Hoa khắp nơi nhưng không thấy, hộp cơm đưa đến từ sáng cũng chưa mở.
Những người khác nghe tin xong cũng nhao nhao chạy tới Linh Lung Các xác nhận thực hư. Trong phòng tất cả vẫn bình thường, chỉnh tề sạch sẽ, không hề có dấu hiệu của đánh nhau hay bị trộm, chỉ mình chủ nhân căn phòng là giống như bốc hơi, không để lại bất kì vết tích nào.
"Mạng tơ chuông bạc không hề bị động qua." Kim Hoán nói chắc nịch, "Người nhất định vẫn còn ở trong sơn trang này."
Liễu Tiêm Tiêm hỏi: "Hôm qua ai là người cuối cùng gặp Nhạc thiếu gia?"
"Hẳn là ta cùng Quý huynh." Vân Ỷ Phong trả lời, "Gặp ở hành lang Chiết Thuỷ, hắn nói mình vừa tới Quan Nguyệt Các thăm Kỳ huynh, đang trên đường về phòng."
"Đúng là tối qua Nhạc huynh có đến." Kỳ Nhiễm nói, "Nhưng không hề có biểu hiện gì bất thường, còn nói hôm nay sẽ tới đưa thuốc bổ."
"Nên nói, hắn sẽ không tự bỏ đi biệt tích phải không?" Liễu Tiêm Tiêm hoài nghi, "Thế chẳng phải là xảy ra chuyện rồi sao?"
"Mọi người trước hết chia nhau ra đi tìm." Vân Ỷ Phong phân phó, "Toàn bộ Thưởng Tuyết Các lớn như vậy, nhất định phải kiểm tra kĩ tất cả những nơi có khả năng giấu người, một canh giờ sau gặp lại ở đây."
Gã người hầu Kỳ gia vừa bỏ mạng, Nhạc Chi Hoa đã lại mất tích, hai sự vụ xảy ra dồn dập khiến lòng người không khỏi e sợ, về bí mật ẩn giấu sau màn, và liệu điều gì sẽ tiếp tục xảy đến. Đoàn người đồng tâm hiệp lực tìm kiếm từ giữa trưa đến hoàng hôn, ngay cả Ngọc thẩm cũng đi theo hỗ trợ Liễu Tiêm Tiêm, cơ hồ như đã lật tung cả toà Thưởng Tuyết Các lên mà vẫn không có phát hiện gì—Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Vân Ỷ Phong cúi người ngồi xổm trong phòng ngủ của Linh Lung Các, đầu ngón tay quệt nhẹ xuống lớp gạch xanh đen Trên sàn.
"Có phát hiện?" Quý Yến Nhiên đứng ngay phía sau hắn.
"Giường đã bị xê dịch qua." Vân Ỷ Phong nói, "Trên mặt đất có vết cắt mờ mờ."
Quý Yến Nhiên ra hiệu cho hắn lùi lại, một tay túm chặt cột giường, nặng nề kéo ra.
Giường gỗ to lớn bị kéo lui cách tường ba thước, thứ đồ bằng sắt lẻng xẻng rơi ra, là một đôi vuốt được rèn giũa sắc bén, đầu móng còn lưu lại vết máu sậm màu.
(*ba thước: tầm 1m)
Đúng lúc ấy, Liễu Tiêm Tiêm đi ngang qua cổng, vừa trông thấy liền cả kinh hét lớn.
"Sao sao?" Cha con họ Kim cũng vội vàng chạy tới.
"Tìm được thứ này dưới gầm giường." Vân Ỷ Phong chỉ tay, "Hẳn là hung khí dùng để sát hại gã người hầu Kỳ gia."
Kim Hoán bước đến xem xét, phát hiện máu thịt trên đó vẫn chưa khô hẳn, có vẻ còn mới, đầu vuốt thép sắc nhọn cũng đồng nhất với vết thương lưu lại trên người gã hầu. Chân tướng tựa hồ được sáng tỏ—Nhạc Chi Hoa sau khi giết người, đã tìm cách thoát khỏi mạng tơ chuông bạc, rời khỏi Thưởng Tuyết Các từ tối qua.
Kỳ Nhiễm nghe được thì há hốc miệng: "Không thù không oán, hắn vì sao phải giết A Thành?"
Liễu Tiêm Tiêm cũng thấy khó hiểu, nếu nói giết Kỳ Nhiễm thì còn hiểu được, dù sao hắn còn là công tử nhà giàu, đằng này giết một gã người hầu để làm gì? Nam nhân trong phòng không một ai lên tiếng, nàng đợi hồi lâu, không nhịn được lại hỏi: "Cứ cho rằng gã người hầu bị Nhạc Chi Hoa sát hại, thế dàn Oanh Thiên Lôi khắp đường núi thì sao? Lại nói, hắn trăm phương ngàn kế dụ chúng ta lên núi, đánh nổ một người tiều phu vô tội để uy hiếp, chẳng nhẽ cũng chỉ để nguỵ tạo kì án giết chết A Thành? Chẳng lẽ... chẳng lẽ A Thành có che giấu tung tích gì ghê gớm lắm sao?"
Kỳ Nhiễm lắc đầu: "Không có khả năng, hắn là con của hai hạ nhân trong Kỳ gia, sau khi sinh liền được nuôi ngay ở Thiên viện, thân thế minh bạch sạch sẽ."
Liễu Tiêm Tiêm càng thấy rối rắm: "Vậy rốt cục chuyện này là thế nào?"
Cả căn phòng rơi vào trầm mặc.
Không người nào có thể giải thích cho nàng, vì không một ai tìm được đầu mối.
"Kỳ huynh." Qua một lát, Quý Yến Nhiên đột nhiên lên tiếng, "Quan hệ của ngươi cùng A Thành bình thường thế nào?"
"Ta và A Thành?" Kỳ Nhiễm gật gù, "Tất nhiên là tốt, từ nhỏ hắn đã đi theo ta."
"Mấy ngày trước, ta và Liễu cô nương có gặp A Thành trong hoa viên." Quý Yến Nhiên nói, "Khi ấy hắn bị bọn ta đụng té trật khớp, mà vẫn gắt gao tóm lấy ống quần, không chịu đến Phiêu Phiêu Các trị thương, còn liên tục khẩn cầu, nói tuyệt đối đừng để cho Kỳ huynh biết được, giống như vô cùng sợ hãi."
Kỳ Nhiễm biểu lộ vẻ mặt khó hiểu: "Hắn túm ống quần làm gì? Lại nói, Quý huynh hỏi ta như vậy, lẽ nào là hoài nghi ta ngược đãi người hầu, đánh hắn thương tích toàn thân?"
"Không phải thương tích toàn thân." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng trên chân hắn có đầy vết cước, ta đã kiểm tra qua."
Kim Hoán ở một bên thấy lạ: "Vết cước? Không đúng, A Thành ngày thường vẫn luôn mặc y phục chất lượng tốt, Kỳ huynh cũng thưởng cho hắn lò sưởi cùng không ít miếng đệm gối bằng lông, sao có thể bị cước thành ra như vậy."
Nghe được sự tình kì quặc, Kỳ Nhiễm lại thở dài: "Về những vết cước trên chân hắn, ta biết nguyên nhân là gì. A Thành còn nhỏ, chưa hiểu rõ sự đời, nửa năm trước bị một biểu ca trong nhà dẫn ra ngoài học đòi đánh bạc, khi về liền bị ta nghiêm khắc giáo huấn một hồi, ta cứ nghĩ mình đã triệt để cai được cho hắn, không ngờ nửa tháng trước lại nghe phong thanh hắn vẫn lén tham gia tụ tập ở bên ngoài, chơi đến thua sạch quỹ đen, bị mấy tên côn đồ trấn lột hết áo quần đệm bông giày đệm lông đuổi ra khỏi sòng bạc giữa ngày đông khắc nghiệt, phải đi chân trần trở về Kỳ phủ, có lẽ vì hôm ấy mà bị cước, hắn tất nhiên sẽ không muốn để ta thấy được."
(*biểu ca: anh họ)
Liễu Tiêm Tiêm giật mình: "Chả trách hắn liều mạng che giấu như vậy."
"Thì ra là vậy." Quý Yến Nhiên nói, "Là ta đa nghi, mong Kỳ huynh không trách."
Kỳ Nhiễm lắc đầu: "Ở tình hình hiện nay, đa nghi mới tốt, ta đâu thể trách cứ Quý huynh. Chỉ là cái chết của A Thành quá quỷ dị, kể cả đã tìm được móng vuốt thép trong Linh Lung Các thì ta vẫn không nghĩ ra, Nhạc gia rốt cục vì sao muốn giết hắn, còn có một người sống lại đột nhiên biến mất không tăm tích, thật tình... ầy."
"Khi bày trận mạng tơ chuông bạc, Nhạc Chi Hoa cũng có mặt mà." Liễu Tiêm Tiêm nói, "Biết đâu từ lúc ấy hắn đã có ý định bỏ trốn, trộm học cách phá trận rồi thì sao. Vả lại hắn cũng là người Nhạc gia, hẳn sẽ biết con đường nào không chôn Oanh Thiên Lôi."
Lời giải thích nghe qua tương đối hợp tình hợp lý, song nếu đặt vào toàn cảnh các chuỗi sự kiện gần đây thì lại có quá nhiều lỗ hổng và gượng ép mà không ai có thể lý giải. Bất kể thế nào, hung án đã xảy ra, sau này mỗi người cũng chỉ có thể tự đề phòng gấp bội. Để tránh xảy ra thêm sự vụ ngoài ý muốn, Kim Hoán dẫn theo tất cả mọi người kiểm tra kỹ lưỡng lại mạng tơ chuông bạc, sau khi đảm bảo không còn một sơ hở nào, mới tách ra đường ai nấy đi.
Như vậy ít ra cũng có thể an tâm hơn một chút.
Giờ cơm tối, trong phòng ăn chỉ có Vân Ỷ Phong và Quý Yến Nhiên, vô cùng tĩnh lặng. Trên đường trở về nơi ở, Vân Ỷ Phong rụt tay vào ống áo, hỏi người bên cạnh: "Ngươi cảm thấy lời nói của Kỳ Nhiễm có thể tin được không?"
"Sự vụ đánh bạc kia?" Quý Yến Nhiên mang theo đèn lồng, "Đáng tin hay không chưa nói, nhưng chí ít là hợp lý."
"Nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ." Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày, "Cả việc Nhạc Chi Hoa mất tích nữa, quá mức kỳ quái."
Quý Yến Nhiên cười ra một tiếng: "Nghĩ mãi không ra, chi bằng cứ tiếp tục chờ thôi, ngươi ta rõ hơn ai hết, Nhạc Chi Hoa mất tích tuyệt đối không phải là sự kiện cuối cùng, ngược lại, có khi đây mới chỉ là bắt đầu thôi."
"Nói vậy, sau này sẽ còn thêm nhiều âm mưu và ám sát nữa?" Vân Ỷ Phong liếc hắn, "Tâm tình Vương gia thế mà vẫn tốt quá ha."
"Không thì sao? Chẳng lẽ phải thấp thỏm bất an cả ngày?" Quý Yến Nhiên choàng tay lên vai hắn, "Yên tâm, ta đã mang ngươi lên núi, nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Vân Ỷ Phong nhìn hắn đầy dò xét, tựa như đang tìm kiếm độ tin cậy trong lời nói này. Hai người vừa đến một chỗ rẽ, phía trên đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, rất nhẹ và nhanh, tựa một cơn gió thoáng vụt qua, trước khi thanh âm kịp biến mất, Quý Yến Nhiên đã kịp trở người đáp lên mái hiên, thân hình giống như diều hâu giữa hoàng hôn nơi đại mạc, mang theo bóng đen khiến các con vật nhỏ bé yếu ớt không khỏi run rẩy—bao gồm cả vật nhỏ đang ngồi xổm trên nền tuyết đọng vẫn giơ nguyên móng vuốt còn chưa kịp liếm cùng một vẻ mặt hoảng sợ này, một con tuyết điêu trắng muốt.
(*tuyết điêu: chồn sương)
Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười, cho nó ngồi vắt vẻo trên cổ rồi cùng trở lại hành lang.
Vân Ỷ Phong tươi tỉnh đón lấy nó vào trong ngực: "Thì ra là nó sao."
Chồn sương rất ngoan, lại thích thú mùi dược thoang thoảng trên người Vân Ỷ Phong, lập tức nằm bẹp không nhúc nhích, đầu dựa vào lòng bàn mềm mại ôn nhu, tựa như một cục bông nhỏ ngủ gật. Quý Yến Nhiên ở bên cạnh thấy vậy cũng khoái, dùng ngón tay mổ mổ lên cái mông tròn tròn của nó, vô tình dùng quá nhiều lực làm vật nhỏ bị đau, chồn ta bất mãn quẫy đuôi chồm về phía trước, tứ chi tung bay, thoáng chốc đã biến mất không còn dấu tích.
"Ơ!" Ấm áp trong ngực đột nhiên biến mất, Vân Ỷ Phong định bắt lại mà không được, trơ mắt nhìn vật nhỏ biến mất sau bờ tường.
Quý Yến Nhiên: "..."
Vân Ỷ Phong bĩu môi, vẻ mặt tràn ngập oán hận.
Quý Yến Nhiên vô tội chỉ đành nói: "Lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ đưa đến cho ngươi ôm, muốn ôm bao lâu cũng được."
Vân Ỷ Phong nhấc đèn lồng đưa qua cho hắn: "Nhỡ Kim Hoán không chịu thì sao?"
Quý Yến Nhiên nghiêm mặt nói: "Quản hắn chịu hay không, nếu ngươi đã muốn, bản vương dù có phải đánh hẳn ngất xỉu cũng sẽ cướp được chồn về."
Vân Ỷ Phong nhướn mày: "Thật không?"
Quý Yến Nhiên không hề do dự trả lời: "Tất nhiên."
Vân Ỷ Phong cười nói: "Được rồi, ta nhớ kỹ."
Quý Yến Nhiên một tay giúp hắn kéo kín lại áo choàng, vừa vì biểu lộ quan tâm, vừa để che đi phân nửa đôi mắt sáng tựa ánh sao kia—nếu còn nhìn nữa, kiểu gì cũng sẽ nhớ đến Huyết Linh chi, thậm chí hiện tại lại thêm một chồn sương, thiếu nợ người ta ngày càng nhiều, đã vậy còn toàn là thứ quý hiếm, tương lai không biết đến bao giờ mới có thể trả đủ, quả thật vô cùng sầu não.
Thế nhưng ngay cả ông trời cũng không về phe hắn. Hai người vừa đi qua vườn hoa, còn chưa kịp về đến Phiêu Phiêu Các, đã gặp được Kim Hoán đơn độc ngồi trên nóc nhà, bên cạnh có một cục trắng trắng nằm úp sấp—chính là con tuyết điêu hồi nãy.
Quý Yến Nhiên: "..."
Vân Ỷ Phong quả nhiên liền dừng bước, mới rồi vừa nói gì, mau mau thực hiện đi.
"Vân môn chủ, Quý thiếu hiệp." Kim Hoán cũng nhìn thấy hai người, chủ động chào hỏi, "Đang trên đường về phòng sao?"
Vân Ỷ Phong gật gật đầu, lại khó hiểu nói: "Trời rét như vậy, sao Kim huynh còn ngồi trên nóc nhà?"
"Trong lòng bất an, ra ngoài tĩnh tâm một chút." Kim Hoán ôm chồn nhảy xuống sân, thở dài nói, "Tình tiết quỷ dị liên tục xuất hiện, nghĩ đến mà phiền lòng."
Vân Ỷ Phong hỏi: "Kỳ huynh sao rồi?"
"Hắn vẫn còn bận tâm chuyện của gã người hầu, cũng không nghĩ ra vì sao Nhạc Chi Hoa phải ra tay giết người." Vừa nhắc đến, sắc mặt Kim Hoán lại đầy lo lắng, "Tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, nói chuyện với hắn hắn cũng không nghe."
Vân Ỷ Phong nhắc nhở: "Kỳ huynh giờ đã chuyển đến Quan Nguyệt Các, phiền Kim huynh nếu có thời gian thì khuyên nhủ hắn vài câu, đừng để tâm tình sa sút lại dẫn đến suy nhược."
"Chuyện đó là tất nhiên." Kim Hoán hứa hẹn, lại nói, "Cũng không còn sớm nữa, ta về xem Kỳ huynh thế nào, hai vị cứ thong thả."
Mắt thấy hắn đã muốn rời đi, người bên cạnh lại vẫn đang trưng ra bộ mặt chòng ghẹo, Quý Yến Nhiên đành cắn răng nói: "Tại hạ có thể mượn chồn sương của Kim huynh một đêm không?"
Kim Hoán nghe vậy rất ngạc nhiên: "Mượn chồn sao?"
Quý Yến Nhiên giải thích: "Trông thật đáng yêu lại khôn ngoan, ta muốn mượn về chơi cùng một chút."
"Ra vậy." Kim Hoán vui vẻ nói, "Dĩ nhiên là được, nhưng vật nhỏ này nuôi hơi kén, Quý thiếu hiệp đừng cho nó ăn lung tung là được."
Hắn vừa nói vừa đưa cục bông trắng muốt qua. Vân Ỷ Phong muốn tới đón nó, tuyết điêu kia lại có biểu hiện khác lạ, lông cổ dựng đứng như ăn phải thuốc nổ, trong mắt ánh lên một tia hung dữ, chân trước hung hăng quơ một đường, cào ra ba vết máu sâu hoắm trên mu bàn tay hắn.
"Ss!" Vân Ỷ Phong không chút cảnh giác bỗng bị làm đau, Quý Yến Nhiên vội vàng kéo hắn ra phía sau, lại nhìn đến con chồn đã cấp tốc phi thân lên nóc nhà, cao chạy xa bay.
"Chuyện này..." Nhìn sủng vật của mình gây hoạ, Kim Hoán cũng không khỏi hoảng hốt, liên tục nói xin lỗi, còn định đi Quan Nguyệt Các lấy thuốc trị thương. Vân Ỷ Phong yếu ớt khoát khoát tay: "Không cần đâu, ta có mang theo thuốc lên núi, lát trở về tự xử lý được."
Vết thương khá sâu, may mà móng vuốt tuyết điêu không có độc, thoa thuốc tránh nước vài ngày là khỏi. Quý Yến Nhiên mở tủ lấy thuốc, hiện tại cũng không biết rốt cục lỗi có phải do mình hay không, chỉ là trông thấy đối phương nhíu chặt mặt mày, khắp cánh tay lộ ra gân xanh, tựa như đau đớn không ít, đành vừa băng bó vừa dỗ dành: "Trong phủ có một bức "Bình an thiếp" của Vương Hi Chi, sau khi xuống núi ta sẽ lập tức sai người đem tới Phong Vũ môn."
Vân Ỷ Phong hỏi: "Là tranh gốc sao?"
Quý Yến Nhiên dịu dàng thổi thổi bột thuốc, lại cẩn thận dùng băng vải quấn quanh vết thương: "Tất nhiên, nào có ai dám dùng đồ giả lừa ta?"
Vân Ỷ Phong nói: "Ừm."
"Hai ngày tới cố gắng đừng đụng vào vết thương." Quý Yến Nhiên buông tay, lại hỏi, "Có muốn ăn chút đồ ngọt không? Ta đi hỏi Ngọc thẩm."
Vân Ỷ Phong nhướn mày: "Coi ta là em bé sao? Bị đau còn phải dùng kẹo để dỗ."
Quý Yến Nhiên cảm khái: "Nhìn môn chủ ăn quà vặt suốt một đường, thật ra cũng không khác... Ui da ui da, giày này làm từ huyền gấm Giang Nam rất đắt đó."
"Quý mới muốn giẫm." Vân Ỷ Phong nhấc chân, nói như đương nhiên, "Được rồi, ta muốn ăn Bát Bảo Đường."
(*bát bảo đường: tám loại kẹo/đường/đồ ngọt)
Tiêu vương điện hạ với thái độ phục vụ xuất sắc lập tức đi tới phòng bếp.
Ngọc thẩm còn đang nhào bột, chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai. Nghe được lí do hắn tới đây, nàng liền cười bảo: "Đường ở trên giá, còn có bánh xốp hoa quế nữa, mang cả đi, Vân môn chủ thích ăn ngọt."
"Liễu cô nương không đến giúp Ngọc thẩm sao?" Quý Yến Nhiên thuận miệng hỏi.
"Hình như nàng có việc, từ lúc kiểm tra mạng tơ chuông bạc xong cũng không thấy trở về Lưu Tinh Các." Ngọc thẩm lại nói thêm, "Cơm cho nàng cũng vẫn còn trên bếp đây, thân là một cô nương mà cũng không lưu ý bản thân cho tốt."
"Ra là vậy." Quý Yến Nhiên nhìn qua phần đồ ăn kia, xếp lại giỏ điểm tâm ngọt của mình rồi nói, "Vậy ta đi trước, đa tạ thẩm thẩm."
Ngoài trời đã tối đen như mực, nền tuyết mênh mông dày đặc phản chiếu ánh trăng mờ mờ, còn chẳng bằng những lúc cuồng phong rít gào—chí ít khi ấy còn có chút âm thanh, không như lúc này, khắp nơi tựa như một hồ nước chết chóc bị màu đen mục rữa bao phủ, khiến con người ta không khỏi bứt rứt khó chịu.
Quý Yến Nhiên không lập tức trở về Phiêu Phiêu Các, giữa bốn bề tĩnh lặng, mang theo hộp đồ ăn hướng đến Lưu Tinh Các. Vân Ỷ Phong một mình đợi trong phòng vừa chán vừa mệt, một tay chống đầu thiu thiu ngủ. Thuốc bột thoa vào vết thương rất hữu dụng, đau đớn đều như bị tê liệt, đoạn từ cổ tay trở xuống cứng ngắc, hoàn toàn mất đi cảm giác... hoàn toàn mất đi ý thức... Hồi ức lặng yên bị khơi dậy, đại não vang lên một chuỗi những vo ve rì rầm, mới đầu còn yếu ớt, sau ngày càng ồn ào, bọn chúng lít nhít bò đến từ tứ phía, từng chút dệt thành một tấm lưới đen kịt bẩn thỉu, bao chặt lấy toàn thân thể, làn da như bị đâm xuyên, từng dây thần kinh cảm nhận được rõ rệt sự kích động của từng hàm răng, vòi châm, râu... cánh... cùng khí tức và dịch nhầy ghê tởm. Nỗi sợ hãi chôn sâu tận xương tuỷ một lần nữa đột nhiên xuất hiện, nội tâm gào thét như rơi vào vực thẳm vô định, Vân Ỷ Phong giật mình tỉnh lại trong nỗi kinh hoàng còn chưa dứt, một chưởng đập nát mặt bàn trước mặt.
"Vân... môn chủ?" Quý Yến Nhiên vừa vào cửa đã gặp một màn này, không khỏi bàng hoàng, "Ngươi không sao chứ?"
Vân Ỷ Phong vẫn giữ nhịp tim nhanh đến kinh hoảng, trước mắt tối sầm, đối diện với hắn một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại: "Không có gì, gặp phải ác mộng."
Quý Yến Nhiên tiến tới chạm thử vào trán hắn, ròng ròng mồ hôi lạnh, không khác gì một tảng băng.
Thấy vậy liền hỏi: "Mộng ra sao?"
"Quên rồi." Vân Ỷ Phong thanh âm khàn khàn, "Sao giờ ngươi mới về?"
Quý Yến Nhiên vỗ nhẹ vai đối phương, mang đến trà nóng từ phòng cách vách: "Ta tới Quan Nguyệt Các một chuyến."
"Ngươi đi tìm Kim Hoán?" Vân Ỷ Phong hai tay ôm chén trà, nhờ có độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay mà tâm tình cũng hồi phục đôi chút.
Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Không phải ta tìm Kim Hoán, mà là Liễu Tiêm Tiêm, nàng vừa ghé qua Quan Nguyệt Các."
Vân Ỷ Phong nghe được nhíu mày: "Nàng tới Quan Nguyệt Các làm gì?"
"Không xác định." Quý Yến Nhiên nói, "Có lẽ là muốn an ủi Kỳ Nhiễm, cũng có thể... là vì mục đích khác."
Lúc trước đã nói, ở tình hình hiện tại, không thể khẳng định bất kì ai là người trong sạch hoàn toàn.
-
vtrans by xiandzg
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.