Đêm ấy, không một ai được ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Vân Ỷ Phong vừa đẩy cửa phòng bước ra, lớp tuyết dày đông cứng từ mái hiên rơi thẳng xuống, một mảnh băng bắn đến chân hắn.
Lúc này Quý Yến Nhiên cũng đang đứng trên hành lang, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Vân môn chủ cũng mất ngủ cả đêm à?"
"Gió tuyết dữ dội thế này, đường lên núi có lẽ cũng bị chặn cả rồi." Vân Ỷ Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Ta thật không hiểu được, cái nơi lạnh đến quỷ khóc sói gào này mà cũng đáng được gọi là "rất thích hợp để thưởng trà tĩnh dưỡng" à?"
"Có hai khả năng." Quý Yến Nhiên đến bên cạnh hắn, "Thứ nhất, Nhạc chưởng môn kia đầu óc ngấm nước nên thực sự coi Phiêu Miểu Phong là chốn bồng lai tiên cảnh; thứ hai, hắn cố tình đưa ta và ngươi lên núi, cũng đoán chắc sẽ xảy ra bạo tuyết phong sơn."
(*bạo tuyết phong sơn: tuyết rơi dữ dội, phong toả toà núi)
Vân Ỷ Phong suy đoán: "Chẳng lẽ là vì chuyện Xá Lợi tử?"
Quý Yến Nhiên gật đầu, lại nói: "Cũng coi như bớt được một việc, ít ra còn hơn là không tìm ra được manh mối nào."
"Bớt được việc cho vương gia mà thôi." Vân Ỷ Phong chỉnh lại, "Còn ta ấy mà, mơ mơ hồ hồ chạy đến Đông Bắc hít gió lạnh, vô duyên vô cớ trở thành cái gai trong mắt người khác, bị nhốt trên núi tuyết dốc đứng, tương lai có khi còn bị bao vây ám sát, vài năm sau này lại không biết phải đến đâu dung thân." Nghe qua đã thấy chua xót, quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-suong-han/586370/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.