Tiểu hầu gia nhướng mày: “Là ý gì?”
“Bỉ nhân xưa nay không thích lắm lời”.
“Không thích lắm lời?” Ánh mắt Tiểu hầu gia phảng phất như hai lưỡi dao: “Ngươi nói là...”
“Liễu công tử chỉ thích dùng kiếm”. Thẩm Tiểu Điệp chêm vào một câu.
“Đấu thì đấu, lẽ nào bổn tước...” Tiểu hầu gia chợt đảo mắt, ra hiệu cho Hắc Bạch song kỳ.
Vì gã đột nhiên phát giác Liễu Nhị Ngốc ở trước mắt, Thẩm Tiểu Điệp ở phía trên, tình huống cực kỳ bất lợi.
Giờ gã không dám coi nhẹ, nên phòng ngừa thì hơn.
Ánh mắt ra hiệu được hiểu rất nhanh, Hắc Bạch song kỳ đồng thời xoay người lại nhìn Thẩm Tiểu Điệp.
“Choang,” tiểu hầu gia tuốt kiếm.
Kiếm phong dài mảnh đen nhánh như mực, loáng thoáng ánh lên hình rồng dưới ánh đèn trong góc.
Kiếm xuất xứ từ hầu phủ, chắc phải là bảo kiếm.
Tiểu hầu gia nói rằng gã mười năm luyện kiếm, đương nhiên không phí công, ít nhất cũng vận kiếm thuần thục, nhưng kiếm quang vừa dấy lên, hàn mang vút tới Liễu Nhị Ngốc.
Kiếm xuất như gió, đạt tới chữ “nhanh”.
Khoái kiếm chế địch, hiển nhiên là thế công cực kỳ có uy lực, loang thoáng có tiếng phong lôi, nhưng đâm thẳng kiếm tới là sai lầm có phần kiêu cuồng.
Kiếm cũng như người, bản tính tiểu hầu gia là thế, từ bé đã kiêu cuồng, không thể sửa được.
Liễu Nhị Ngốc vốn không dễ dàng xuất kiếm, giờ thấy kiếm của tiểu hầu gia vút tới, biết là chiêu kiếm thật sự, không thể biến chiêu nửa chừng được nữa.
Chân y khẽ trượt, kiếm quang tỏa sáng.
Choang một tiếng khe khẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-quang-han-khoi-thu-lau/82980/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.