- Hừ! Đừng đem những lời này ra dọa lão tử!
Quan Thiên Sóc giận dữ nói :
- Lão tử ngay cả chết cũng không sợ, lẽ nào lại cần ăn uống. Điều lão tử muốn nói chính là vĩnh viễn không phục đám xú bà nương các ngươi.
Đây hình như thật sự là một người kiên cường, rắn rỏi, chỉ xem hắn có thể tiếp tục kiên cường được hay không.
Mỹ nhân áo tím không hề để ý tới lão, đưa tay vẫy nhẹ, hai thiếu nữ áo xanh cầm đèn dẫn đường, chậm rãi bước về hướng bên trái.
Bàn tay dưới ánh đèn trắng như ngọc, trên đầu ngón tay có một lớp sơn màu đỏ.
Một đêm trôi qua, lại là bình minh.
Qua một đêm ăn đói mặc rách, thật vất vả trông chờ đến hừng đông, từng tên Long Đàm ngũ bá đều xụi lơ trong cũi gỗ.
Mặc dù thấy bọn họ cường tráng khỏe mạnh nhưng thực ra công lực không đủ thâm hậu, chỉ có mã bề ngoài, so ra kém xa những người khổ luyện, có căn cơ vững chắc.
Ổ Giác càng khó mà chịu được, mắt thấy người cao to kia đến gần, không khỏi thấp thỏm nói :
- Xin... xin hỏi...
- Hỏi cái gì?
Người cao to cúi người xuống.
- Xin... xin hỏi đại gia...
- Đại gia cái gì?
Người cao to trầm giọng nói :
- Ta là lão gia.
- Đúng đúng đúng, lão gia!
Ổ Giác vẻ mặt đau khổ nói :
- Tại hạ rất nghe lời, không gào thét, cũng không mắng chửi người...
- Ngươi dám sao?
- Đúng vậy, đúng vậy, tại hạ không dám. Thế nhưng... thế nhưng... lão gia... lão gia...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-quang-han-khoi-thu-lau/82973/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.