Bệnh Tây Thi biến sắc nhưng cố cười làm tỉnh hỏi :
- Lão ưng khuyển, còn chưa chạy sao?
Đông Môn Trường Thanh hững hờ đáp :
- Trong tòa Quan Đế miếu này đang có cả một kho tàng châu báu, đâu đành bỏ đi.
Bệnh Tây Thi “ồ” hai tiếng liền, lại hỏi :
- Ta hiểu rồi, có phải lão ưng khuyển định đoạt Đỗ Thập Nương?
Đông Môn Trường Thanh cười :
- Ta cũng như Đại Hoàng Phong vậy, nữ nhân chẳng ham thích, huống chi về niên kỷ, ta đáng tuổi cha mẹ Đỗ Thập Nương, lại càng không thèm để ý đến y thị mà chỉ quan tâm đến hai món bản đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành thôi.
Bệnh Tây Thi lạnh lùng :
- Nói đi nói lại tựu trung tham vọng của lão ưng khuyển vẫn là định tranh giành với ta cái cơ hội làm giàu lớn chứ gì? Nhưng muốn là một việc, còn làm nổi hay không lại là việc khác, lão nên tự liệu sức!
Đông Môn Trường Thanh vẫn cười :
- Ngạn ngữ có câu: “Có phước làm quan, có gan làm giàu”. Ta đã làm quan rồi, ấy là có phước, này cần có chút gan để trở thành giàu sang tột đỉnh, cho nó tròn với câu ngạn ngữ.
Bệnh Tây Thi bĩu môi :
- Cái gan của lão ưng khuyển chỉ là tự tìm cái chết mà thôi!
Đông Môn Trường Thanh nhún vai :
- Nếu sợ chết thì ta đã chẳng trở lại.
Bệnh Tây Thi thở dài :
- Lão ưng khuyển đã nói vậy, âu là ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-dong-giang-ho/1992066/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.