Vừa đá tung hai cánh cửa, Đông Phương Minh vừa chớp nhoáng lạng người vào, và tạt sang trái một bước, đứng yên phóng nhãn tuyến sắc bén quan sát thật nhanh khắp bên trong một lượt.
Kinh nghiệm bách chiến đã dạy lão phải cẩn thận như vậy. Mới sấn vào phải xem xét tình thế ra sao cái đã, chớ không thể hấp tấp, khinh địch mà xông xáo ngay được.
Cửa mở, một luồng gió ập vô, khiến ngọn đèn sáp chao động mạnh, suýt tắt.
Ngọn đèn sáp khá to, đã cháy hơn phân nửa, chứng tỏ đã được đốt lên khá lâu rồi; mà như vậy, tức có nghĩa là người đốt đèn cũng hiện diện tại đây không dưới vài giờ qua.
Nhưng... người đâu chẳng thấy, chỉ có mỗi một ngọn đèn sáp mà thôi!
Mới tức thì đó, rõ ràng nghe hai mẹ con họ Hạnh trò chuyện trong này, thế mà bây giờ họ đâu rồi?
Mặc dù ánh đèn không sáng tỏ, song cặp mắt Đông Phương Minh rất sáng tỏ; đừng nói là người ta, mà nếu có một con chuột nhỏ thôi, lão cũng đã nhìn thấy ngay rồi, đằng này, quả nhiên chẳng có một ai cả!
Cái mới kỳ lạ!
Hai mẹ con họ Hạnh biến mất dạng đằng nào?
Đông Phương Minh vừa tức giận, vừa bắt đầu nghe ngài ngại.
Lão vận nhãn tuyến quan sát kỹ lại một lượt nữa.
Khắp bên trong không có người thật!
Song le, phía bên ngoài lại có nhân ảnh thấp thoáng.
Nguyên trên bức tường cuối gian phòng, có một khung cửa sổ. Khung cửa sổ này đang mở hoác ra.
Rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-kiem-dong-giang-ho/1992004/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.